Ngày xuân thăm trang trại Minh Ngọc

10:54 12/03/2010
TRẦN CÔNG TẤNCách nay vừa tròn 47 năm, Lê Minh Ngọc cùng chúng tôi ở chung đơn vị. Sau đó, tôi đi Mặt trận Lào. Minh Ngọc về làm hậu cần rồi đi Bắc Kinh học ngoại ngữ.

Hòa bình lập lại cho đến lúc giải phóng miền Nam, Ngọc giảng dạy đại học, trở thành nhà nghiên cứu Viện Triết Hà Nội, rồi chuyển vào Viện Khoa học xã hội thành phố Hồ Chí Minh. Đồng đội đơn vị cũ về công tác Sài Gòn dăm chục đã tìm được nhau, lâu lâu chúng tôi họp mặt nhau vào những ngày kỷ niệm của quân đội. Là nhà nghiên cứu xã hội, nhưng Ngọc cũng thích làm kinh tế. Bắt đầu bằng việc tận dụng phế liệu rỉ đường, cậu ta chế biến men làm bột nổi bánh mì. Suốt mười lăm năm liền hiệu men nổi Bông Sen của Ngọc chiếm lĩnh thị trường bởi chất lượng cao nhưng giá rẻ hơn hàng ngoại nhập. Nhờ tiền lãi bột nổi mười triệu đồng hàng tháng, Ngọc lấy đầu tư vào nông nghiệp. Chúng tôi thường họp mặt tại nhà Ngọc ở Tân Bình. Hai câu đối do một nhà thơ Trung Quốc tặng treo giữa phòng khách, nói được nơi ở của gia đình Ngọc:

            Án thượng thi thư thiên cổ lạc
            Đỉnh tiền hoa thảo tứ thời xuân

Đúng thật: trên giá mà có sách văn chương thì niềm vui đến đời đời. Trước nhà mà cỏ hoa đua nở thì suốt năm đều là mùa xuân. Đằng sau phòng khách, cách một mặt hồ là một phân xưởng hóa thực phẩm mang tên Ngọc Liên (Liên là vợ Ngọc) có hơn trăm thầy, thợ làm ra hàng chục mặt hàng như sữa đậu nành, bánh kẹo các loại. Cách nơi này hơn cây số còn có một nhà hàng cà phê vườn 7000m2 mang tên Suối Reo, Ngọc làm cho vợ chồng cô con gái kinh doanh. Lại có phân xưởng 2 của Ngọc ở Bình Chánh sản xuất thức ăn nuôi tôm và các loại hóa mỹ phẩm. Mấy cơ sở phụ làm kinh tế gia đình ấy cũng đã chiếm mất mấy tỷ bạc. Cái chính chiếm nhiều tiền bạc và trí óc đầu tư vào là các trang trại của Ngọc ở Bà Rịa, Bảo Lộc, Đồng Nai. Vào một ngày xuân, Ngọc cho ba xe khách mời hết vợ con gia đình đồng đội cũ đi thăm trang trại của cậu ta ở Bảo Lộc. Ra khỏi quân ngũ, ít có dịp ngồi lại với nhau, được đi chơi miễn phí như thế này, chúng tôi khoái lắm. Trên xe, mọi người hát vang những khúc quân hành ôn lại kỷ niệm đời lính và để khoe với vợ con cái tuổi thanh niên sôi nổi của mình. Mất bốn tiếng, chúng tôi đã đến nơi Ngọc trồng trà, cà phê và hồ tiêu. Nơi đây gần điểm du lịch thác Đamây nổi tiếng nhưng còn đẹp hơn nhờ có dòng suối trong veo. Tôi kêu: "Sao mày giống con suối ở chiến khu Hòa Mỹ". Ngọc cười: "Chính vì vậy mà tớ chọn mua đất nơi này."

Mặt trận Huế vỡ, thằng Ngọc theo cha là ông Lê Duyến chạy lên chiến khu Hòa Mỹ. Cha làm báo "Giết giặc", con làm liên lạc viên. Ông Duyến một thời làm báo "Tiếng dân" cùng ông Võ Nguyên Giáp ở Huế. Vậy mà giấu được tung tích với phòng nhì Pháp, năm 49 cho Ngọc theo nhà tình báo Đặng Thanh vào nội thành Huế làm điệp viên cho Việt Minh. Năm 52 cơ sở bị lộ, tổ chức rút Ngọc ra khỏi Huế rồi bổ sung làm lính cùng đơn vị chúng tôi. Không chỉ con suối ở đây làm Ngọc nhớ chiến khu Hòa mỹ mà hắn còn bỏ ra một tỷ đồng, làm cái nhà rường kiểu Huế cổ như một cung điện đặt giữa suối rừng Bảo Lộc. Còn lãng mạn hơn, Ngọc mua trăm hecta đất ở Nam Cát Tiên đầu nguồn sông Đồng Nai chỉ vì chỗ đó giống khúc sông Hương ở Điện Hòn Chén. Hắn còn định mua cau, tre lập một cái làng ở ĐaKho cho giống thôn Vỹ Dạ trong thơ Hàn Mặc Tử. Đúng là máu dân Thừa Thiên Huế đầy ắp trong tim thằng cha này.

Trang trại Lê Minh Ngọc ở ba nơi có hơn 600ha đất. Chỗ Bảo Lộc này trồng trà, cà phê và hồ tiêu. Những nơi khác còn trồng mía, chuối và các loại cây ăn trái khác. Ở Bảo Lộc trong khoảng ba năm trở lại đây, ngoài bạt ngàn các đồi trà, Ngọc còn trồng thêm 14 ba cà phê và 10.000 nọc tiêu. Vài ba năm tới sẽ có thêm 60.000 nọc. Hiện có 30ha đã trồng keo tai tượng phủ xanh đồi trọc, nhưng dưới gốc keo tiêu sẽ bò lên. Vốn bỏ ra trồng tiêu, cà phê rất lớn, nhưng chỉ cần hai năm sau là thu lại, chỉ còn lãi ròng. Trồng mía ở Cát Tiên bốn năm lãi được 1,2 tỷ, Ngọc dùng tiền này bù lỗ cho các nơi và đầu tư trồng mới. Cứ mỗi năm Ngọc đầu tư vào 400triệu cho đến tháng 10 năm 2000 thì không phải bỏ vốn nữa. Năm 2001 thu hồi dần vốn cho đến 2005 thì hoàn toàn lãi ròng.

Cái lạnh những ngày giáp Tết ở trang trại càng thêm vui vì chúng tôi đốt đống lửa to, cùng nhau múa hát làm vang động cả núi rừng. Ngoài bốn bữa ăn thịnh soạn ban ngày, đêm đến Ngọc cho lùi mấy thúng khoai lang, củ mì. Không khí kỷ niệm những ngày gian khổ chiến khu lại hiện về rưng rưng trên mắt và trong lòng chúng tôi. Tôi hỏi Ngọc: "Mấy năm nữa tiền vào như thác đổ, xài sao cho hết". Có bạn nói: "Hắn lấy lãi chỗ này, bù vào lỗ chỗ kia". Có bạn thanh minh giúp: "Minh Ngọc làm kinh tế không tính đến lời lỗ, mà chính là lấy thực tế để viết sách chứng minh về quan điểm làm trang trại của mình". Đúng như vậy. Ngọc tâm sự khi hắn đi mua đất, cán bộ địa phương hỏi: "Anh bỏ tiền túi ra mua đất nhiều vậy, Nhà nước thay đổi chính sách, mất trắng thì làm sao". Ngọc trả lời: "Tôi đã từng là người lính, là đảng viên Cộng sản, lúc Nhà nước cần lấy lại đất cho dân, thì mình trả thôi" Ngọc cho rằng sự phát triển kinh tế trang trại làm cho nông nghiệp tiến bộ. Đất nông nghiệp toàn quốc còn rất ít nhưng đang bị chia manh mún thì không thể hiện đại và công nghiệp hóa được. Ở miền Nam còn khoảng 10 triệu ha đất trống, đồi trọc. Nếu đem làm kinh tế trang trại ở Đông, Tây Nam bộ và Tây Nguyên mà trồng tiêu xuất khẩu thì thu ngoại tệ còn lớn hơn cả xuất gạo. Làm trang trại không sợ nông dân mất đất. Thuê mướn nhân công thì người lao động có việc làm, lương cao, đời sống ổn định. trong số lao động đó lại có con em của đồng đội, của gia đình thương binh, liệt sĩ.

Còn hơn tháng nữa mới đến Tết nhưng trang trại Minh Ngọc đã chuẩn bị phân công ai sẽ ở lại trực, ai sẽ được về quê ăn Tết. Người ở lại được Ngọc chăm lo vật chất, tinh thần chu đáo như chính con em trong nhà.

Tại Đại sảnh đường "Vương cung" trang trại, buổi sáng trời Bảo Lộc bàng bạc sương se se lạnh, Ngọc cùng chúng tôi ngồi nhấm nháp lát mứt gừng và thưởng thức chén trà ướp hương sen nóng hổi, cảm thấy Tết đã đến gần rồi. Tôi có đọc trên tờ Libération và tiếp đó nghe đài BBC nói Minh Ngọc là nhà "tỷ phú đỏ" và là một "Đảng viên cộng sản làm giàu". Hỏi Ngọc Tây đưa tin vậy có hại gì cho cậu ta không. Ngọc cười: "Lợi thì có. Như vậy là họ tuyên truyền cho sự đổi mới của Đảng. Tôi ước mơ tất cả Đảng viên cộng sản, tất cả cựu chiến binh còn sức lực đều tham gia kinh tế trang trại. Đảng ta có hàng triệu đảng viên, chỉ cần hai trăm ngàn đảng viên mỗi người mở trang trại canh tác 5ha thôi, thì đất nước có thêm một triệu ha đất trống đồi trọc được phủ màu xanh, mà màu xanh đó lại hóa ra vàng. Dân sẽ mau giàu cho nước mau mạnh". Thật là chí lý. Tôi thấy màu xanh hy vọng ấy đã hiện rõ trên đôi mắt hiền lành của Ngọc. Với hy vọng tràn trề trong cách làm ăn mới, Lê Minh Ngọc đã sớm đón mùa xuân về trên trang trại của mình.

T.C.T
(132/02-2000)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • TRẦN PHƯƠNG TRÀĐầu năm 1961, hai mươi bốn sinh viên khóa 3 Khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội chuẩn bị thi tốt nghiệp. Bắt đầu từ năm học này, sinh viên khoa ngữ văn phải làm luận án. Mỗi chúng tôi được giao làm một bản khóa luận về một vấn đề văn học, một tác giả hay một trào lưu văn học trong hoặc ngoài nước. Tôi chọn viết về Thanh Hải, Giang Nam, hai nhà thơ quen thuộc của miền Nam hồi ấy.

  • NGUYỄN THỤY KHATôi bắt đầu những dòng này về Thanh khó khăn như chính thời gian dằng dặc Thanh đã đi và sống để tìm đến những thời điểm bấm máy "độc nhất vô nhị", nhưng "khoảnh khắc vàng" mà đời người nghệ sĩ nhiếp ảnh không phải ai cũng có cơ may.

  • NGÔ MINHTrong đội ngũ các nhà thơ Việt hiện đại thế kỷ 20 đang sống ở Huế, có một nữ nhà thơ nổi tiếng thơ hay từ khi mới tuổi hai mươi, suốt mấy chục năm qua luôn được độc giả thơ cả nước ái mộ.

  • THANH THẢONgười dịch Marquez ấy chưa một lần gặp Marquez, dù anh đã từng sang tận xứ quê hương văn hào này.

  • SƠN TÙNGTôi đến sứ quán Việt Nam ở đợi vé máy bay về Bắc Kinh. Phu nhân đại biện lâm thời Tôn Quang Đẩu là bà Hải Ninh phụ trách lưu học sinh sinh viên Việt Nam tại Liên Xô, tôi là đại biểu sinh viên thuộc sự quản lý của bà khi lưu lại Mátxcơva. Cho nên được bà Hải Ninh giúp đỡ tôi như chị gái săn sóc em vậy.

  • VŨ HUẾGiải phóng đã tới năm 78, ba năm sau miền Nam nói chung và thành thị nói riêng, hàng hóa chẳng còn thứ gì “giá rẻ như bèo” (kể cả là nhà, đất). Huống gì tôi không phải hạng có tiền rủng rỉnh (ngoài lương), thành có muốn cái gì cũng khó.

  • PHONG LÊTết Dần năm 1998, vào tuổi 80, bác Kế yếu đi nhiều lắm. Sự thay đổi quá chóng khiến tôi bất ngờ.

  • HOÀNG MINH NHÂNNăm 1992, nhà thơ Lưu Trọng Lư cùng vợ là bà Tôn Lệ Minh vào Đà Nẵng thăm chơi, tôi có gặp. Lúc ấy tôi đang sưu tầm tư liệu về nhà thơ Phạm Hầu. Biết thời còn học ở Quốc Học Huế, nhà thơ Phạm Hầu rất ngưỡng mộ bà Minh, và đã làm nhiều bài thơ tình đặc sắc tặng bà.

  • PHONG LÊTôi được một "cú phôn" mời dự cuộc gặp mặt của một nhóm anh em nhân ngày 20-11 và nhân 40 năm Ủy ban khoa học nhà nước.

  • TRẦN KIÊM ĐOÀNMùa Hè năm 2007, từ Huế chúng tôi chuẩn bị ra thăm Hà Nội lần đầu. Trên ga Huế, chờ chuyến Tàu Đỏ xuyên Việt buổi chiều, nghe một người bạn chưa bao giờ gặp là anh Văn Thành nói trong điện thoại: “Cậu hên quá! Hà Nội đang nắng gắt bỗng dưng hôm qua lại có gió mùa Đông Bắc. Bây giờ Hà Nội như mùa Thu”.

  • NGUYỄN HÀO HẢII. Người tình thứ ba của họa sĩ lớn nhất thế kỷVừa qua ở Paris đã tổ chức cuộc triển lãm bán đấu giá toàn bộ bộ sưu tập Picasso của Dora Maar gây ra một sự huyên náo trong đời sống nghệ thuật ở thành phố họa lệ này sau những tháng ngày im lìm buồn tẻ do ảnh hưởng của những cuộc khủng hoảng toàn cầu triền miên. Cuộc triển lãm này đã làm người ta nhớ lại người đàn bà thứ ba của hoạ sĩ lớn nhất thế kỷ.

  • Lập thân, lập nghiệp ở Pháp nhưng Tiến sĩ Thu Trang vẫn luôn luôn hướng về Tổ quốc. Hơn 10 năm nay bà dành nhiều thời gian, công sức nghiên cứu tiềm năng du lịch Việt Nam, viết sách về du lịch, tham gia giảng dạy ở nhiều lớp đào tạo cán bộ du lịch và ở khoa du lịch của một số trường đại học trong nước. Là một cộng tác viên thân thiết, tên tuổi bà đã thân thuộc với độc giả Tạp chí Sông Hương, thế nhưng ít người đọc được biết người trí thức Việt kiều yêu nước này từng là Hoa hậu Sài Gòn 1955.

  • VÕ MẠNH LẬPÔng Nguyễn Văn Thương xa quê hương làng Vân Thê, Hương Thủy TT.Huế từ hồi còn trẻ. Ông cũng như mọi con người khác, xa quê, thương cha nhớ mẹ. Xa quê là nhớ quê, đậm nét tình bờ dậu, gốc tre làng, hương hoa của đất phảng phất theo suốt chặng đường xa.

  • HOÀNG QUỐC HẢITình cờ và cũng là may mắn nữa, vào Sài Gòn lần này tôi được gặp bà góa phụ Vũ Hoàng Chương, tức bà Thục Oanh ở nhà ông Trần Mai Châu, nơi đường Tự Đức cũ. Nhà ở xế ngôi trường Trần Văn Ơn vài chục mét.

  • LTS: Nhà văn Nguyễn Đắc Xuân là một trong những người cầm bút từ Trường Sơn về đã lao vào việc nghiên cứu lịch sử văn hoá Huế và đã đạt được một số kết quả. Trong số những gì đã đạt được anh thú vị nhất là Chuyên đề Bác Hồ, thời niên thiếu ở núi Ngự sông Hương.

  • HOÀNG CẦMThư gửi người âm (nhớ thi sĩ Đặng Đình Hưng)

  • NGUYỄN KHẮC THẠCHCơn cuồng lũ đã chìm về thủy phủ hơn chục ngày rồi mà những nơi nó đi qua vẫn ngổn ngang, bơ phờ xác họa. Huế vốn là một thành phố sạch đẹp với sương khói mờ nhân ảnh, thế mà giờ đây lại phải thay vào đó bằng rác rưởi, bụi bặm. Khắp phố phường ai nấy đều khẩn trương thu dọn, xử lý nhưng sức người không thể làm kịp cái khối lượng khổng lồ hậu quả thiên tai để lại.

  • HOÀNG PHƯỚCTrận lũ lịch sử đầu tháng 11 vừa qua, Thừa Thiên Huế là tỉnh bị thiệt hại rất nặng cả về người và của cải. Anh em Văn nghệ sĩ may mắn không ai mất mạng, nhưng cũng đã có trên 300 người nhà bị ngập nước, bị sập, bị tốc mái... Một số lớn những kinh sách, thư tịch, sách cổ, tranh ảnh nghệ thuật, hoành phi đối liễn, từ điển các loại, đồ sứ men lam, đàn dương cầm, nhạc cụ dân tộc, phim, máy ảnh, máy ghi hình, bản thảo, tài liệu gốc có giá trị văn hóa lịch sử, hư hỏng ẩm ướt, hoặc bị bùn đất vùi lấp, bị trôi, thiệt hại không thể tính được.

  • HOÀNG MINH TƯỜNGĐi Bình Trị Thiên hè này, tôi có hạnh phúc được hầu chuyện quá nhiều văn nhân nổi tiếng.Nhà văn Nguyễn Quang Hà, nguyên Tổng biên tập Tạp chí Sông Hương, ngay khi vừa đi phá Tam Giang tìm bối cảnh cho bộ phim truyền hình nhiều tập, về đến thành phố, đã tìm đến khách sạn, giao cho hai bố con tôi chiếc honda 86 và hai mũ bảo hiểm. Xăng đầy bình rồi. Cứ thế mà đi. Ông cười hiền từ chỉ hướng cho hai bố con lên đàn Nam Giao và khu đền thờ Huyền Trân Công Chúa vừa mới khánh thành.

  • TÔ HOÀNGBạn chắc không thể không biết đến đến hai tên tuổi này: Brigitte Bardot và Francoise Sagan. Vẫn mãi còn đó những hình tượng khó quên mà Brigitte Bardot dành cho màn ảnh, những trang sách khó quên mà Francoise Sagan dành cho văn học. Hai người sinh ra cùng thời, nhưng với tháng Chín năm 2004 này nếu chúng ta chúc mừng Brigitte tròn 70 tuổi, thì lại đau đớn, nuối tiếc vĩnh biệt Francoise Sagan ra đi ở tuổi 69...