NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG
1.
Giá như có hơn một người nào đó biết về Chi như tôi hay màn đêm. Đêm thường bắt đầu sau một bài hát, chúng tôi sẽ hát cùng.
Minh họa: Nguyễn Thiện Đức
Lặng nghe nhau, những tiếng thở thật chậm và đều, rồi những nốt nhạc vang lên, nhè nhẹ thôi. Cuối những ngày không quá bận rộn, không niềm vui ắp đầy, không yêu đương lấn cấn, tôi bước lên cầu thang. Cửa mở. Dường như mọi thứ đều an lành.
Tôi thường nằm trên giường, nhìn ô cửa phản chiếu thanh cong, thẳng, những thanh hoa văn rườm rà vào góc tường đối diện, màu đen trắng. Màn đêm, thật đẹp. Căn phòng có tới hai cái cửa sổ, một ô mở ra ánh trăng, một ô lẫn mùi hương của cỏ khiến người ta nghĩ đến điều gì rộng mở. Tắt đèn và nằm lẫn cùng đêm, nếu có một bàn tay thắp những cây nến nhỏ thì tuyệt.
...
Trong đêm, ánh chớp lóe qua sáng một góc trời. Gió. Tôi co mình vào góc giường. Cơn mưa ầm ầm trên mái tôn. Điện thoại hé sáng. Ngọn nến vụt tắt. Hương thơm tràn vào kèm theo mùi mưa ướt át. Bóng đen đổ xuống căn phòng.
- Sao Miên tắt máy?
- Chi!
- Đang đi ngoài đường thì mưa…
Tôi đón lấy tay Chi những giọt buồn ẩm ướt. Trong bóng tối của căn phòng, tôi chỉ có thể nghĩ được một cách lý giải về sự xuất hiện và biến mất của một nỗi niềm nào đó. Chúng tôi tựa vào thành giường, duỗi chân. Tôi toan mở một cánh cửa để nghe mưa rõ hơn, Chi bảo thôi rồi nó xoay người tìm cái quẹt thắp lại nến.
- Thật kì lạ Miên ơi, tình yêu, nó như cơn mưa và những cây nến thật tội nghiệp.
- …
- Miên, mùa hè luôn bắt đầu bằng những cơn mưa, tao thấy ngộp thở khi nghĩ về nó.
Tôi nghĩ đến Chi khá nhiều đêm mưa bỏ đi để lại những ngọn nến lưng chừng cháy dở. Có khi cả tháng trời không gặp, tin nhắn cũng mất hút sau một tối Chi thổi tắt ngọn nến để màn đêm phủ đầy lên cả tóc, môi, mắt. Tôi lại nghĩ về một người nào đấy, mỗi chiều hay chở Chi về trong những ngày mưa và đặt lên đâu đấy một tình yêu xinh. Những cuộc hẹn, luôn thú vị. Có lần Chi vì quá thích thú đã dán những tờ giấy nhỏ kín một góc tường, những tờ giấy ghi ngày giờ hẹn, những việc đã làm, những món quà được nhận. Nhìn lại vách tường, vết xé giấy còn vương, cái còn thì cũng vàng ố do tường ẩm, bà chủ vào lấy tiền đưa mắt xề miệng. Có đêm hai đứa nằm chung giường kéo chăn vào nhau, Chi thì thầm những điều gì rất cũ, khóc không bật ra thành tiếng. Mắt ngước lên trần nhà thinh lặng. Tôi nhìn ra ô cửa, những mảng sáng chiếu vào nhau. Lộn xộn. Làm sao tôi có thể hiểu hết ánh mắt kia, như những buổi sớm tất bật đi làm tôi và Chi mỗi đứa mỗi túi xách, kịp quăng chìa khóa cho đứa nào trưa về nhà. Làm sao tôi biết căn phòng nhỏ đã thôi những giấy màu hồng xanh và một loài hoa của niềm hân hoan thôi không thể gọi tên mỗi sáng. Làm sao tôi biết người giấu mặt nào đã mang tình yêu của đôi mắt không tròn đi đâu.
- Chỉ còn lại mỗi mày thôi, đêm và những cơn mưa mệt mỏi. Chúng mình hãy hát đi, nào Miên, “Dù cho mưa, tôi xin đưa em ”…
2.
Người ta đặt những ngọn nến trong chiếc ly nhỏ trên mỗi bàn tiệc. Những ánh mắt hân hoan hướng về nơi duy nhất trong phòng, ánh sáng rực vàng chớp lên rồi thôi hẳn, mọi thứ diễn ra trong vài giây. Đèn tắt. Tôi cảm nhận được trạng thái mơ màng, màu loang loáng. Đột nhiên họ dừng lại ở tất cả những câu chuyện, thôi hạt dưa, thôi phồng tôm hay dưa muối. Một vài bàn tay lựa bóng đêm đặt lên nhau, không ngần ngại, vài đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, có lẽ tôi còn nghe thấy những giọt nước mắt rơi cầu nguyện. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại tỉnh ngủ. Trong màn đêm, trong màu đêm quen thuộc và những ngọn nến, chúng đánh thức tôi hiệu nghiệm hơn những màu đèn mạnh, hơn cả bản nhạc vui chớp nhoáng, hơn cả tò mò trong những khuôn mặt người và hơn cả chính tôi. Những điệu nhạc quen thuộc dễ gây xúc động. Nó khác với những tiếng thì thầm của tôi trong căn phòng nhỏ, khác với vẻ đau khổ của một mái tóc cạp ngắn nhìn vào gương và nghe những điệu từ laptop cũ. Mọi thứ đều tươi mới. Có lẽ họ đang cười cùng nhau trong màn đêm. Hát tiếp đi, tôi mỉm cười. “Đưa nhau vào cuộc đọa đày trăm năm”. Họ đi cùng nhau bước lên bục, nhạc vang lên, âm thanh không vừa đủ, màu trắng hư ảo. Nào cùng nâng ly, một, hai, ba. Chúc mừng. Hạnh phúc nhé. Tỉnh trong khoảnh khắc màu nến rực lên và cháy hết mình. Tôi không làm chủ được cảm xúc. Màu bia và màu đèn vàng thật đẹp, lắc lư, thêm đá. Giờ đây mọi thứ đều rõ ràng như từng từ trong bài hát mê hoặc được lột bỏ lớp huyền thoại, cả màu trắng ban nãy trên váy cô dâu, màu vest đen của chú rể, chỉ có tôi là không được định danh, hình như tôi đã tan đi đâu như người ta nhanh tay lấy ngọn nến trong chiếc ly mang đi và lấp vào đó đủ thứ đồ ăn thức uống. Món nước, món tráng miệng, màu sắc đẹp. Tôi nghèn nghẹn. Có lẽ choáng, tôi hay bị chảy nước cam khi thay đổi nhiệt độ. Chụp hình à? ừ, rót đầy vào, nào, cười nhé, say cheeses. Có bức kỉ niệm trong ngày vui rồi đấy. Nào, cảm ơn nhé, mời, anh ăn đi. Mắt như muốn rớt xuống, lâng lâng những bia, những nhiệt độ, hình như ai đấy nhầm lẫn đã đổ nước ngọt vào ly của tôi.
Đèn đột nhiên tắt. Giọng nói to nhảy xộc vào cơn mê ngủ, KHÁCH SẠN CHÚNG TÔI CHÂN THÀNH XIN LỖI. Chẳng có cây nến nào. Trong màn đêm không bao bọc tô vẽ, tôi khá tự nhiên tựa người và cảm giác như mình đang dần thoát khỏi nơi đây. Thay bằng nến, người ta cố gắng nói với nhau để làm sáng không gian bởi những câu chuyện đủ màu và vô vàn những ánh mắt bật lên mọi cảm xúc hắt ngược từ điện thoại. Tôi tự hỏi, sao người ta có thể đủ kiên nhẫn để ngồi trong tăm tối, một nơi tăm tối đột nhiên hay tất nhiên sẽ tới trong buổi lễ. Sao tôi lại thế này, sao tôi lại nhìn anh bằng ánh mắt của một kẻ say trong đêm quan trọng, và người ta có cho tôi là một kẻ thất tình. Sao lúc ấy tôi không say mà nhắm mắt đi, những bước chân dập dìu đêm nay, có lẽ, anh sẽ nghĩ về ai, tình yêu quá cũ lật trái bên kia những lời chân thật. Nhưng người ta sẽ chẳng thấy đâu, tôi hoang sơ mất hút trong cả đống váy chăn, môi son và kiểu tóc, trong cả những ly bia đi lung tung, xập xình nhạc và đầy rẫy những nụ cười không rõ nghĩa. Người ta cũng sẽ chẳng để ý mái tóc anh rối bù những lời chúc tụng và đôi tay lúng túng mồ hôi ướt đẫm. Người ta thì thầm bên tai nhau, những ngã rẽ lạ lùng của hai nhân vật chính đêm nay, họ không bên nhau đến từng bàn và chẳng nghe cùng nhau niềm hạnh phúc. Có lẽ đó là sự tự do, ngay trong cả những điều chung nhất. Lắng nghe. Những đôi mắt rõ từng ngóc nghách, cuộc hôn nhân định đoạt, gia thế, an bài. Rồi họ nói với lên, không rõ hướng về ai, lục đục ra về. Trời mưa. Cũng trong một ngày thế này, tôi gắng nghĩ, một điều tốt, anh mang thiệp hồng đến và không vội ra đi.
Nhưng tôi thì vội. Bước ra ngoài phố, ướt nhẹp những môi son và phấn chảy. Phố tan vào lòng hoài niệm, cơn mưa lạ quá. Tôi chẳng thấy mình buồn. Trong lòng tay. Những ngọn nến. Bàn tay của một người luôn ấm và ẩm ướt mang cho tôi trong phút tôi đứng lên và loạng choạng bước. Em sẽ đi cùng anh chứ Chi, anh nói đi, những ngọn nến thì nói được gì? Tôi quăng chúng thật nhanh khi nhận ra mình đã nắm chặt. Trên đường, mọi thứ thật huyền ảo…
3.
Khi cánh cửa mở ra thật lặng thinh buổi tối không gì vui. Ngọn nến đặt lên những sáp cũ đọng thành vòng trên mặt phòng cũ kĩ. Đôi mắt mở không to tìm gì trong bàn tay người đối diện, bàn tay của người luôn mang theo giấy để lau. Đó là khi cả hai ô cửa đều mở chờ đón và màu nến thật vàng nhỏ giọt lung linh, tan chảy nhẹ nhàng như tình yêu từ tốn. Ánh mắt như ngọn nến, đôi môi rực sắc nến và cả hơi thở lấp đầy như bùng cháy ngọn sáng cuối. Phông tường trắng đen, đôi tay đan vào nhau những hình gì, chập chờn xuống lên chim bồ câu hạnh phúc, trái tim đan cài trong khoảng trống bàn tay. Đêm rất đẹp, những bí ẩn ngọt ngào. Dầu chảy như những giọt nước mắt, ngọn sáng nhỏ vẫn tìm đến trong đêm, cùng nhau.
4.
Một sáng nào đó, Huy đứng trước cửa phòng nhìn tôi với đôi mắt sâu trống hoác. “Chi ở đâu?”. Hình như đêm đã từng dài lắm. Tôi mở cửa, lặng im nhìn Huy bước xuống từng bậc cầu thang của gác trọ nhiều năm yêu dấu. Sau một tuần công tác, tôi không biết Chi đã ở lại như thế nào, còn Huy, anh đến đây làm gì? Phía bên kia con phố, anh hẳn có một người đợi chờ sau cổng nhà khóa kín và cũng có một người đợi anh, trong những đêm nến ngập trời.
N.Đ.T.T
(TCSH352&SDB29/06-2018)
1. Ngọn lửa bùng lên cao trong òa vỡ reo hò và tiếng trống, tiếng cồng chiêng khởi xướng. Cô bước ra dẫn đầu tốp nữ uyển chuyển xoay người, hai tay đưa cao dẻo mềm lượn vòng quanh đống lửa.
Tôi tìm thấy cuốn nhật ký của ba vào một buổi chiều hè oi ả. Ánh nắng rát bỏng đổ xuống sân gạch đã phai màu thời gian, làm rực lên những vết nứt nhỏ như mạng nhện. Trên cành xoài đầu ngõ, tiếng ve râm ran chẳng ngớt, như gọi về một thời xa xăm nào đó. Tôi lên gác xép để tìm lại ít kỷ vật cũ, chẳng ngờ lại vén được một lớp bụi dày của ký ức.
Truyện ngắn dự thi 1993
Truyện ngắn dự thi 1993
Đó là một du khách đặc biệt. Ông ta thường có mặt ở lăng rất sớm, không qua cửa chính, bởi người bán vé vào thăm lăng gần tám giờ mới làm việc, còn ông, bằng cách nào đó đã đi dạo trên những con đường rợp bóng thông, tùng, sứ, nhãn từ sớm tinh mơ, khi cái hoàng cung u trầm, diễm lệ của vị vua đã khuất còn chìm trong màn sương.
Sương đêm giăng giăng đang bao trùm núi rừng vắng lặng. Ánh điện trên quốc lộ 9 không đủ chiếu sáng cho thị trấn Lao Bảo, nơi miền sơn cước rộng lớn này.
Ẩm ướt, mặn mòi, nóng ấm. Nàng nghe thấy tiếng gió. Là cảm giác khi nàng đứng trên boong tàu từ đất liền ra đảo, hướng mặt ngược chiều gió, u u bên tai, khúc khơi xa.
Trong thăm thẳm ký ức của tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được con ngõ dài khuất sau hàng bưởi mỗi độ xuân về rụng đầy hoa trắng muốt.
Trường thi khối C, Văn - Sử - Địa. Vốn yêu thích môn lịch sử, tư chất thông minh nhưng thi đại học tới lần thứ hai vẫn thiếu một số điểm mới trúng tuyển vì lần nào cậu cũng ngoan cố chỉ đăng ký duy nhất một nguyện vọng vào trường đại học tốp đầu của quốc gia.
Đêm thành phố, ánh đèn led trên những tấm biển quảng cáo chớp nháy như mạch đập của một cơ thể khổng lồ. Giữa sự rộn ràng ấy, Tuấn, kẻ nhập cư từ nông thôn, thấy mình như một chiếc bóng vô hình.
Linh hồn ta là ánh chiếu của một vì sao đã chết
Mùa xuân về trên vùng rẻo cao, trong hơi gió nồng nàn mùi hoa dại, mùi bột nếp, cả mùi nhựa cây chảy đầy trong thân thảo. Khắp thung lũng rộng, cây cối đâm lên tầng tầng lớp lớp những mầm lá tươi non. Con suối róc rách trườn qua tảng đá xám mượt rêu tung bọt trắng xóa. Trận mưa đêm qua khiến mực nước dâng cao, vỗ lên bờ cỏ những đợt sóng nhỏ trong suốt lạnh lẽo như băng mịn.
Cô bắt đầu gõ, những dòng chữ đầu tiên hiện lên trên màn hình trắng trước mặt, những con chữ màu đen, nhảy múa và chẳng có ý nghĩa gì, chúng rời rạc, đua chen nhau như một mắt xích dài.
1. Tôi được nàng chọn và đưa về. Đó là một sự may mắn mà may mắn không thì chưa biết nhưng ít nhất cũng rời được tay một bà già. Với chừng đó thôi, lòng cũng đủ sướng rơn.
1. Căn biệt thự hoa vàng 3 tầng duy nhất ở chấn ba sầm uất này luôn khiến người khác phải ngoái nhìn bởi độ kỳ bí và nét trang đài hiếm có.
Khi tôi vẫy tay, 362 cũng vẫy tay. Anh ta hoặc cô ta đang muốn chào tôi? Chắc vậy. Tôi không biết người sống trong căn hộ đối diện ở tòa nhà bên kia là ai. Thậm chí, tôi chỉ mới quan tâm đến sự tồn tại của anh ta hay cô ta vào sáng ngày hôm nay, khi đứng tựa người vào bếp, chờ ấm đun nước réo lên.
Hùng hoàn tất kỹ thuật xoa bóp chân tay buổi sáng trong ngày cho người vợ bị bán thân bất toại đã gần bốn năm, theo hướng dẫn của các bác sĩ và kỹ thuật viên khoa Vật lý trị liệu - Phục hồi chức năng của bệnh viện hướng dẫn.
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân... (Ca dao)
Ở đời, khi bình lặng, mấy ai để ý đến anh. Muốn nổi tiếng, có khi phải trả giá.
HOÀNG LONG