Có ai không? Ờ thì mầm xuân bật đất. Những hạt tinh khôi ngơ ngác giữa vòm xanh enlíp. Bột nắng bàng hoàng ươm xoã tóc thơm. Thiếu phụ vai gầy đi ngược dốc. Mà dốc thì lẳng lơ như một kẻ đa tình. ánh trăng khuyết. Vành trăng khuyết. Đột ngột nhô ra mỏng mảnh lưỡi gương liềm. Ô hay mà ngẩn ngơ thi hứng. Cao nguyên đón mùa xuân bằng vạm vỡ ngực trần. Cúc quỳ vàng như nắng, mà nắng thì rờm rợp giữa hoàng hôn. Có hẹn ai đâu mà chiều nay cửa gõ, thảng thốt mùa xuân dìu dịu bước lên thềm. Mà trời tại sao lại cứ xanh làm vậy. Ngập ngừng cánh én. Ngọn gió lang thang sà vào ngoằn ngoèo con phố nhỏ. Mà mắt mà môi nồng nàn. Ô kìa mùa xuân hương thế. Ô kìa những vòm thông sương nắng. Mùa tươi non thong thả gõ hai nghìn. VĂN CÔNG HÙNG (nguồn: TCSH số 144 - 02 - 2001) |
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ