Miên man dòng xuân

10:04 10/01/2012

TRẦN HUY MINH PHƯƠNG (Tùy bút)

Thoáng một cái, xài hết ba trăm sáu mươi lăm ngày mà hổng biết. Bao dự tính giằng co rồi dang dở, chưa kịp nghĩ thấu, chưa xiết làm xong, phân vân nhiều nốt lặng, yêu người chưa sâu nặng, nợ người chưa trả xong… ngày giũ vội qua đi. Ngẩn ngơ, mùa về!

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 [endif][if gte mso 9] [endif][if gte mso 10] [endif]

Mai đã vàng sân thắp nến sáng hồng rợp trời, đào hồng phơn phớt mọng trái tình ấm nồng khai xuân. Em chúm chím áo thơm mùi tết, ta loanh quanh ngỡ ngàng trước Giêng. Trái Giêng thì ngon, tròn vành vạnh nõn, miết một đường trăng cho sóng bút khơi thơ lòng… Ừ! Mới đó lại bóng xuân lồng lộng đầu ngõ cho mé hiên đời ta cũng rạo rực một niềm yêu, giọt sương sớm mai xuân chừng như trong veo và lung linh ngàn sắc nắng ngọt.

Xuân về! Giũ sạch muộn phiền giằng co ngày lao nhọc.

Tết kìa! Náo nức thơm phong vị nghìn xưa.

Ta cùng em du xuân thơ thới bên trời đất, lắng sâu lòng niệm nhớ người xưa: viếng lại nghĩa trang mộc mạc ân tình xanh rêu huyền sử bi hùng; rủ nhau về thăm lại nơi đã từng một thời nương náu, đẹp thay câu “nhường cơm xẻ áo”; đẹp trong hôm nay tên của những con đường, tên những ngôi trường mà cha ông của chúng ta đã sống và cống hiến trong sự nghiệp bảo vệ và xây dựng Tổ quốc. Ta du xuân để thấy lòng mình lớn thêm sau mỗi chặng đường của cuộc hành trình từ CON đến NGƯỜI!

Kìa mùa xuân rực rỡ rũ tua trời màu ngọc bích.
Kìa lòng ta hội ngộ cùng ân tình thôn dã. Kính lạy nông dân nuôi đời ta lớn. Kính lạy lam lũ cho ngày xanh mơn man.
Mẹ đã cười bên thềm xuân. Cha đã nâng chén trà trong sương sớm chờ đón các con vui về sum họp.
Nẻo xa nghìn trùng nay đã trùng phùng.


Và đêm nay, ta lại nghe bà kể bắt đầu từ “ngày xửa ngày xưa…” mà nụ cười rơi tòm cùng trăng sao nhé! Đó, mo cau, quạt giấy rồi cái mền cũ tả tơi choàng qua vai đã bao lần làm long bào hoàng tử, làm áo dài cô dâu, làm đuôi rồng, đuôi phụng ủ ấm ta suốt dọc miền thơ. Không biết rồi đây cháu con mình có còn thích nghe cổ tích từ sau bồ lúa, ngoài sân rơm, chái hiên nghe khói bếp hay là chúng nó xem và nghe từ bàn phím, từ khoa học công nghệ thông tin. Thời đại phải vậy mà. Hoài xưa để ru cho con trẻ bây giờ nung nấu nhiều ý tưởng đẹp cho đời xanh trong tiếng hát. Cho lòng xôn xao gió tết.

Mùa xuân nầy, ơi! Huyền, Thoại, Thạch, Lộc, Ninh, Trung, Quân, Tú, Phong,… có tỉa lá kịp, giắt kịp lộc vàng niềm vui cùng con cháu vướng vít chân son, lon ton qua ngày nắng chảy tràn hân hoan.

Rơm thơm vàng thả khói tít trời xa, xốn xang chưa kìa! Lữ khách chưa kịp xuân, giẫm lại ngày thu cũ mà đợi chờ hời ru. Trăng treo lơ lửng… uống đi em, uống đi anh những giọt trong veo từ nơi bắt đầu nguồn hạnh phúc.

Tiếng quê hương da diết miết tình, nhớ thương hoài cái giậu mồng tơi, rau tập tàng sau nhà mẹ nuôi ta lớn. Nhớ thương hoài người bên giậu mồng tơi giờ hai con đã qua ngày xuân huyền thoại. Ta đã xa bao lâu rồi nhỉ?! “Lá diêu bông” ta tìm hoài hổng thấy. “Bến My Lăng” ta ngồi chờ rền rĩ cùng trăng sao đã bao lâu chưa thấy người về.

Xuân nầy con về kịp, kỷ niệm đằm sâu trào dâng dâng mắt sóng, cánh mai vàng lấp lánh nụ cười xuân. Vạch tiếp trang đời cho lòng thêm rộng mở để CÕI NGƯỜI còn thương lắm những buồn, vui. Ràn rạt mùa đi. Hãy để ta thật sự đơn độc đi em, rồi ta sẽ thấy sự hoan hỉ của đời, sự sum vầy của mỗi người, mỗi nhà và vút cánh én bắt đầu từ một bình minh lựng đỏ.

T.H.M.P
(SH275/1-12)









 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN QUANG HÀ                        Truyện kýHoà thượng Thích Đôn Hậu gọi đại đức Thích Trí Diệm lên phòng riêng:- Ta đang mắc công chuyện không thể xa Huế được trong thời gian này, nên ta cử thầy vào chùa Hải Đức, Nha Trang tham gia cuộc thuyết pháp quan trọng tại đó. Thầy đi được chớ?Đại đức Thích Trí Diệm cúi đầu thưa:- Dạ, được ạ.

  • VĨNH NGUYÊN                Truyện kýSau “vụ” gặp em, tôi băn khoăn lắm lắm. Là bởi trước đó - trước quả rốc-két mà chiếc F4H phóng xuống và em bị thương dưới đùi, em đang chờ tháo dây thuyền ở hốc đá, còn tôi thì giữ lấy ống ti-dô cho nước vào hai cái thùng phuy trên thuyền cho em. Hai chiếc thùng phuy 400 lít nước sắp tràn đầy. Như vậy là quá đủ thời gian cho chúng ta có thể hiểu biết về nhau, tên tuổi, quê hương bản quán.

  • ĐẶNG VĂN SỞ          Ghi chépKhông hiểu sao tôi lại đi tìm anh - anh Nguyễn Đức Thuận - người anh chú bác ruột cùng chung sống dưới một mái nhà với tôi. Tôi chỉ nhớ là hồi đó chồng của cô tôi nằm mơ thấy anh, và bác vào tận Nha Trang để đi tìm anh Mậu, người đồng đội và là người chứng kiến lúc chôn cất anh.

  • NGUYỄN QUANG HÀMột buổi sáng vợ chồng anh Thảo, chị Ái đang đèo nhau, phóng xe Honda trên đường Nguyễn Trãi, một con đường lớn của thành phố Huế, bỗng có một người lao thẳng vào xe anh Thảo. Nhờ tay lái thiện nghệ, nên anh Thảo đã phanh xe kịp. Hai vợ chồng dựng xe, ra đỡ nạn nhân dậy.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGBút kýAnh đã xứng đáng với danh hiệu "Nghệ sĩ Nhân dân" của nhà nước ta phong tặng. Riêng Hội Nghệ sĩ điện ảnh Nhật Bản đã tặng cho anh giải thưởng vẻ vang dành cho người nghệ sĩ thuật lại sự tích dân tộc mình bằng điện ảnh...

  • ĐÀO XUÂN QUÝĐã lâu lắm, có đến hơn hai năm, kể từ khi bị tai nạn ở chân tôi chưa đi vào các hiệu sách, kể cả các hiệu sách ở Nha Trang. Đi tới các hiệu sách thì xa quá, đi bộ thì không đi nổi, mệt và nóng lắm, mà đi xe thuê thì cũng khó, vì họ không phải chỉ đưa mình tới nơi mà còn phải đợi hàng giờ khi mình phải tìm chọn sách nơi này nơi nọ, quầy này quầy khác v.v...

  • NGUYỄN THANH CHÍHai mươi tám tuổi, nó không biết chữ và không quen đi dép, mặc áo quần dài; lầm lũi, ít nói nhưng rất khoẻ mạnh... Với nó rừng là nhà, các lối mòn trong rừng thì thuộc như lòng bàn tay... Đó là Trương Ngọc Hoàng, sinh năm 1977.

  • NGUYỄN TRỌNG BÍNHMọi chuyện xẩy ra suốt 55 ngày đêm ở đơn vị trong cuộc tổng tiến công nổi dậy xuân 1975 mà đỉnh cao là chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử, tôi đều nhớ như in. Thế mà, lạ lùng thay, suốt thời gian đó, hàng ngày mình ăn thế nào, lại không nhớ nổi. Chỉ nhớ mang máng có lúc ăn cơm nắm, ăn lương khô. Về giấc ngủ, có thể là tranh thủ nửa ngủ nửa thức giữa 2 trận đánh hoặc lúc ngồi trên xe trong đội hình hành tiến. Cố hình dung, tôi nhớ được bữa cơm chiều ở dinh Độc Lập, hôm 30-4-1975.

  • NGÔ MINHỞ CỬA NGÕ XUÂN LỘCSư Đoàn 7 thuộc Quân Đoàn 4 của chúng tôi hành quân từ Bảo Lộc về ém quân trong một rừng chuối mênh mông, chuẩn bị tấn công cứ điểm Xuân Lộc, cửa ngõ Đông Bắc Sài Gòn, đúng đêm 1-4-1975.

  • HUỲNH KIM PHONG(Chào mừng kỷ niệm 30 năm ngày giải phóng miền , thống nhất đất nước 30.4.1975 - 30.4.2005)

  • LÊ HOÀNG HẢICon người từ khi cảm nhận thế giới xung quanh là lúc cảm được sự xa vắng, ly biệt... Nhớ hồi thơ dại, đứng trên bến sông trước nhà nhìn sang Cồn Hến thấy sông rộng lắm cứ nghĩ khó mà bơi sang sông được. Mỗi lần đi bộ từ nhà lên cầu Gia Hội dù chỉ vài trăm mét nhưng lại cảm thấy rất xa. Càng lớn khôn cảm nhận về khoảng cách được rút ngắn. Nhưng lạ thay khoa học ngày càng khám phá không gian, vũ trụ thì chạm đến cõi vô cùng.

  • HỒ NGỌC PHÚTôi về lại Huế sau trận lụt tuy muộn nhưng khá lớn vào gần cuối tháng 12 năm 2004. Ngồi ở quán cà phê Sơn bên bờ chân cầu Trường Tiền, nhìn sông Hương vào lúc sáng sớm sao thấy khang khác, trong có vẻ như sáng hơn ngày thường.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGĐã lâu tôi không hề nhắc đến hoa, và tôi cảm thấy tôi đã có lỗi đối với những người bạn tâm tình ấy dọc suốt một quãng đời chìm đắm trong khói lửa. Thật ra, những cánh hoa nhỏ bé và mong manh ấy đã viền con đường tuổi trẻ đầy kham khổ của tôi. Chiến chinh qua rồi có nhiều cái tôi đã quên, nhưng những cánh hoa dại dọc đường không hiểu sao tôi vẫn nhớ như in, như thể chúng đã được ấn vào trí nhớ của tôi thành những vết sẹo.

  • NGUYỄN THẾ QUANG(Chuyện tình chưa kể của nhà thơ Hoàng Cầm)

  • VÕ NGỌC LANTôi sinh ra và lớn lên tại vùng Kim Long, một làng nhỏ thuộc vùng cận sơn, không xa Huế là bao. Bởi thuở nhỏ chỉ loanh quanh trong nhà, trong làng ít khi được “đi phố” nên đối với tôi, Huế là một cái gì thật xa cách, thật lạ lùng. Đến nỗi tôi có ý nghĩ buồn cười: “Huế là của người ta, của ai đó, chứ không phải là Huế của tôi”, ngôi chợ mái trường, một khoảng sông xanh ngắt và tiếng chuông chùa Linh Mụ... mấy thứ ấy mới là của tôi.

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGNhân một lần ghé ngang Paris , võ sư người Huế Nguyễn Văn Dũng đã đi thăm sông Seine. Đứng lặng lẽ bên dòng sông thơ mộng bậc nhất nước Pháp, bỗng lòng ông nhớ sông Hương quá trời. Về lại Việt , ngồi bên bờ sông Hương, ông vẫn hãy còn thấy nhớ cồn cào cái dòng chảy thầm thì trong sương mù như một nhát cắt ngọt ngào giữa trái tim đa cảm.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGTôi rẽ vào nhà Thiệp để đưa bé Miên Thảo đi học. Cô bé hét vang nhà để bắt tìm cho ra chiếc dép đi trời mưa lạc nơi đâu không biết. Miên Thảo mặc chiếc quần Jean xanh và khoác áo len đỏ, choàng một chiếc phu la cổ màu đen trông thật đỏm dáng.

  • NGUYỄN QUANG HÀSông Bồ là con sông không dài, nhưng đẹp ở về phía Bắc Huế. Phía tả ngạn, hữu ngạn vùng thượng lưu sông là hai huyện Phong Điền và Hương Trà, vùng hạ lưu sông chảy qua Quảng Điền rồi đổ vào phá Tam Giang. Làng xóm hai bên bờ sông khá trù mật.

  • MINH CHUYÊN (Tiếp Sông Hương số 12-2008)

  • MINH CHUYÊN (Tiếp theo và hết)