Miên man dòng xuân

10:04 10/01/2012

TRẦN HUY MINH PHƯƠNG (Tùy bút)

Thoáng một cái, xài hết ba trăm sáu mươi lăm ngày mà hổng biết. Bao dự tính giằng co rồi dang dở, chưa kịp nghĩ thấu, chưa xiết làm xong, phân vân nhiều nốt lặng, yêu người chưa sâu nặng, nợ người chưa trả xong… ngày giũ vội qua đi. Ngẩn ngơ, mùa về!

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 [endif][if gte mso 9] [endif][if gte mso 10] [endif]

Mai đã vàng sân thắp nến sáng hồng rợp trời, đào hồng phơn phớt mọng trái tình ấm nồng khai xuân. Em chúm chím áo thơm mùi tết, ta loanh quanh ngỡ ngàng trước Giêng. Trái Giêng thì ngon, tròn vành vạnh nõn, miết một đường trăng cho sóng bút khơi thơ lòng… Ừ! Mới đó lại bóng xuân lồng lộng đầu ngõ cho mé hiên đời ta cũng rạo rực một niềm yêu, giọt sương sớm mai xuân chừng như trong veo và lung linh ngàn sắc nắng ngọt.

Xuân về! Giũ sạch muộn phiền giằng co ngày lao nhọc.

Tết kìa! Náo nức thơm phong vị nghìn xưa.

Ta cùng em du xuân thơ thới bên trời đất, lắng sâu lòng niệm nhớ người xưa: viếng lại nghĩa trang mộc mạc ân tình xanh rêu huyền sử bi hùng; rủ nhau về thăm lại nơi đã từng một thời nương náu, đẹp thay câu “nhường cơm xẻ áo”; đẹp trong hôm nay tên của những con đường, tên những ngôi trường mà cha ông của chúng ta đã sống và cống hiến trong sự nghiệp bảo vệ và xây dựng Tổ quốc. Ta du xuân để thấy lòng mình lớn thêm sau mỗi chặng đường của cuộc hành trình từ CON đến NGƯỜI!

Kìa mùa xuân rực rỡ rũ tua trời màu ngọc bích.
Kìa lòng ta hội ngộ cùng ân tình thôn dã. Kính lạy nông dân nuôi đời ta lớn. Kính lạy lam lũ cho ngày xanh mơn man.
Mẹ đã cười bên thềm xuân. Cha đã nâng chén trà trong sương sớm chờ đón các con vui về sum họp.
Nẻo xa nghìn trùng nay đã trùng phùng.


Và đêm nay, ta lại nghe bà kể bắt đầu từ “ngày xửa ngày xưa…” mà nụ cười rơi tòm cùng trăng sao nhé! Đó, mo cau, quạt giấy rồi cái mền cũ tả tơi choàng qua vai đã bao lần làm long bào hoàng tử, làm áo dài cô dâu, làm đuôi rồng, đuôi phụng ủ ấm ta suốt dọc miền thơ. Không biết rồi đây cháu con mình có còn thích nghe cổ tích từ sau bồ lúa, ngoài sân rơm, chái hiên nghe khói bếp hay là chúng nó xem và nghe từ bàn phím, từ khoa học công nghệ thông tin. Thời đại phải vậy mà. Hoài xưa để ru cho con trẻ bây giờ nung nấu nhiều ý tưởng đẹp cho đời xanh trong tiếng hát. Cho lòng xôn xao gió tết.

Mùa xuân nầy, ơi! Huyền, Thoại, Thạch, Lộc, Ninh, Trung, Quân, Tú, Phong,… có tỉa lá kịp, giắt kịp lộc vàng niềm vui cùng con cháu vướng vít chân son, lon ton qua ngày nắng chảy tràn hân hoan.

Rơm thơm vàng thả khói tít trời xa, xốn xang chưa kìa! Lữ khách chưa kịp xuân, giẫm lại ngày thu cũ mà đợi chờ hời ru. Trăng treo lơ lửng… uống đi em, uống đi anh những giọt trong veo từ nơi bắt đầu nguồn hạnh phúc.

Tiếng quê hương da diết miết tình, nhớ thương hoài cái giậu mồng tơi, rau tập tàng sau nhà mẹ nuôi ta lớn. Nhớ thương hoài người bên giậu mồng tơi giờ hai con đã qua ngày xuân huyền thoại. Ta đã xa bao lâu rồi nhỉ?! “Lá diêu bông” ta tìm hoài hổng thấy. “Bến My Lăng” ta ngồi chờ rền rĩ cùng trăng sao đã bao lâu chưa thấy người về.

Xuân nầy con về kịp, kỷ niệm đằm sâu trào dâng dâng mắt sóng, cánh mai vàng lấp lánh nụ cười xuân. Vạch tiếp trang đời cho lòng thêm rộng mở để CÕI NGƯỜI còn thương lắm những buồn, vui. Ràn rạt mùa đi. Hãy để ta thật sự đơn độc đi em, rồi ta sẽ thấy sự hoan hỉ của đời, sự sum vầy của mỗi người, mỗi nhà và vút cánh én bắt đầu từ một bình minh lựng đỏ.

T.H.M.P
(SH275/1-12)









 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • VÕ MẠNH LẬP

    Âm vang tiếng nổ ở cầu Ông Thượng chưa dứt thì hàng loạt tiếng súng các cỡ rộ lên chĩa mũi vào làng Lại Thế.

  • NGUYỄN VĂN DŨNG
                          
                        Bút ký

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                             Ký sự

    Trước Mậu Thân 1968, Thành đội Huế lập chiến khu ở giữa rừng phía đông tỉnh. Ban Chỉ huy Thành đội gồm Ban Tham mưu, Ban Chính trị, Ban Hậu cần.

  • NGUYỄN NGỌC PHÚ
                       Tùy bút

    Tôi tin rằng trong đời mỗi con người ai cũng qua quãng thời ấu thơ nghe tiếng ru của mẹ trong cánh võng “ầu ơ”; cứ thế mà lớn lên mà trưởng thành.

  • NGUYÊN QUÂN

    Đôi khi trong sự trầm lặng tĩnh mịch thường hằng, và những con người quen sống với sự tĩnh lặng ấy thường vô tình không nhận thấy những sự thay đổi chung quanh vì nó cũng âm thầm không xôn xao ầm ĩ.

  • HẢI HẠC PHAN
         Bút ký dự thi

    Con chim xanh tìm hạt dẻ sa cánh chợt khép mỏ vút bay khi nghe tiếng động cơ xe di chuyển về phía Tây dãy Trường Sơn.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                      Ký sự

    Tôi là phóng viên của báo Cờ Giải phóng - Thừa Thiên Huế. Sống ở trên chiến khu, đi viết, chúng tôi thường lên các bản vùng cao, đến các đơn vị quân đội đóng trong rừng, gặp các chiến sĩ từ vùng sâu lên,… chứ chưa đi vùng sâu lần nào. Dù biết vùng tranh chấp rất hấp dẫn, nhưng chưa có cơ hội.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                       

    Viết về bà mẹ anh hùng Nguyễn Thị Lớn, xã Thủy Dương (xã anh hùng) huyện Hương Thủy, Thừa Thiên Huế.

  • HÀ LÊ
       Tản văn

    Cây gòn bên bến nước phía sông An Cựu đã bắt đầu bung nở những đám mây trắng đầu tiên. 

  • NGUYÊN QUÂN
            Bút ký dự thi

    Người đàn bà trung niên dừng lại giữa lưng chừng dốc rồi nói:
    - Đã tới nơi rồi chú.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

                Bút ký dự thi

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                        Ghi chép

    A Lưới là một huyện phía Tây tỉnh Thừa Thiên Huế, có biên giới giáp nước bạn Lào.

  • LÊ HÀ

    Cây hoa gạo bên phía cầu Dã Viên sáng nay bỗng thắp lửa đỏ cả một khung trời. Cái màu đỏ chói lòa như ngọn đuốc rực cháy giữa một bầu trời xanh thẳm tháng ba còn vươn mùi ẩm lạnh.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                        Bút ký

    Đã hai năm nay tôi mới lại về thăm nhà máy sợi Huế. Cái đập vào mắt tôi trước tiên là bức tượng những bàn tay con gái rất đẹp, các ngón thon thả, tất cả đều giơ lên, nâng cao búp sợi trắng ngần. Bốn xung quanh là những vòi nước phun, rất mảnh, như những dòng sợi mỏng manh bay lên.


  • LÊ QUỐC HÁN

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

    Những khoảnh khắc mùa trôi đi trong dòng mưa ngút ngàn. Vùng này, mưa không ngớt mà nắng cũng chát chao. Khoảng khắc không nhớ bỗng dưng lại khiến người ta không thể nguôi ngoai về một điều đã cũ.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                        Bút ký

    Tưởng nhớ Phan Thế Phương và Nguyễn Như Tùng

  • LÊ QUỐC HÁN

    Mùa thu mùa của chia ly
    Nên con sông chảy chẳng khi nào ngừng

  • VIỆT HÙNG
            Ghi Chép

    Vào một đêm mùa thu của Hà Nội ông Nguyễn Ngọc Dũng, vụ trưởng thanh tra Bộ tài chính, trong một giấc mộng, ông thấy người anh ruột của mình hiện về.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ  
                   Bút ký  

    1.
    Bất giác, văng vẳng “con đường cái quan” Phạm Duy ca rằng:
    “Người về chưa ghé sông Hương
    Đã nghe tiếng gọi đôi đường đắng cay”