NGÔ ĐÌNH HẢI
Ảnh: internet
Lý do
Ngày mà trước mặt
cái màn hình vi tính luôn bật sáng
thì sau lưng anh kệ sách ngủ im lìm
Ngày mà mấy ngón tay
quen mò mẫm trên bàn phím
thì những ghi chép xa xưa
phải gồng mình gánh thêm bụi bặm
Ngày mà trí tuệ loài người
đem bỏ trong cái gọi là phần mềm có sẵn
thì chuyện yêu đương nghe như là ảo giác
Ngày mà những lá thư
được gõ thành hàng thẳng tắp
thì dòng chữ viết tay ngoằn ngoèo
chỉ còn biết cúi đầu cam phận
Ngày mà vết mực tím
đã thôi vương trên tờ giấy trắng
thì lòng chúng mình
cũng hình thành những bạc bẽo dối gian
Ngày mà tiếng a-lô chào hỏi nghe xa xăm
lạ hoắc thay cho lời tình tự của em và anh
thì vô tình giữa chúng mình
đã dựng lên một vách ngăn
Ngày mà chốn hẹn hò lui tới quẩn quanh,
chui nhủi trong những căn phòng máy lạnh
thì cánh cổng trường
cũng khép lại sau lưng lặng lẽ
Ngày mà âm thanh ồn ào xe cộ át mất tiếng ve
thì tiếng chân theo nhau trên đường về
đã rời xa vội vã
Ngày mà thiên hạ yêu nhau
chỉ bằng ngồi yên một chỗ
thì anh bắt đầu
tìm lại mình trong đống tro ngày cũ
để làm thơ yêu em bằng nỗi nhớ mịt mù...
Nhỏ ơi!
(SH288/02-13)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê