HỒ TRUNG LIÊN
Mặt anh hầm hầm, chẳng đi làm, cũng không gọi điện xin phép. Ăn sáng xong anh ngồi vào bàn bật máy tính. Hình nền con mèo xuất hiện. Nó nhìn anh rất lạ, đôi mắt tinh anh ngờ vực người đối diện mình, có lẽ muốn nhảy.
Minh họa: Nhím
Nhớ lại khung cảnh lúc chụp xong pô ảnh này, anh nhẹ nhàng đưa tay đến gần nó, gần thêm kiểu như muốn vuốt ve thân thiện, rồi đột nhiên cầm đuôi nhấc bổng, con mèo kêu eo éo, cong mình vươn móng quào tay anh nhưng không tới. Anh cười. Vợ thấy liền nhăn mặt. Chơi ác vậy! Con mèo vọt đi, không bén mảng đến gần anh nữa; lúc anh trộn cơm, đói, nó mới tạm quên chuyện cũ. Bây giờ ngồi trên màn hình vi tính con mèo nhớ lại, đôi tròng mắt căng lên theo dõi từng biến thái trên mặt anh. Anh nhếch mép, để màn hình vi tính vậy, cúi gục. Mèo ơi, mi tiêu rồi mà.
Vậy là còn hai mèo con. Em thở dài. Cứ nhớ, thương mẹ chúng. Anh quát, mèo mạ tiêu rồi biết vậy là đủ, nhớ nhung chi phiền não. Nói vậy nhưng anh là kẻ mủi lòng. Thương mèo mẹ thể hiện qua việc thương hai mèo con. Thiếu sữa còi cọc, lon xon từ nhà bếp lên nhà ngang, có lúc vấy bẩn cả dưới giường. Anh kêu chúng về, hỏi trong hai đứa bây ai ỉa bậy?; chưa con nào kịp phản ứng anh đã chụp đồ liệng. Hai mèo nhảy vống lên và biến.
Vợ quắc mắt:
- Ác! Mèo mà biết phân biệt chỗ đi vệ sinh gì.
- Bởi không biết mới phải dạy. Hễ thấy vô nhà đập liền.
Anh ghét cái cách thể hiện tình cảm của con mèo vàng, cứ loay xoay cà vào người. Mỗi lần vợ chồng ngồi gần cửa ăn cơm, nó cứ cà mình vào chân. Bẩn. Anh quát. Cậy được bảo vệ nó vẫn điệu bộ cũ.
- Mấy đêm nay chúng kêu hoang rồi, xem chừng phải tiêm ngừa thai kẻo đẻ con lại nuôi không nổi.
Vợ im lặng. Lấy nhau đã ba năm, vợ chồng vẫn hiếm muộn. Cầu một đứa con khát khô; còn lũ chó mèo thì đẻ xòn xòn. Năm ngoái chưa kịp tiêm, một ngày bỗng thấy bụng chó ưỡn ra. Anh chỉ mặt, đồ chó, mi quan hệ với ai, để con mi rồi có mẹ không cha buồn tủi. Thấy cái mặt nó khinh khỉnh, anh quay nạt vợ: Mỗi việc canh chừng chó cũng không xong. Đã bảo không hơi sức mua đồ về nấu nướng cho chúng.
- Thì em mua em nấu em cho ăn, anh có phải đụng tay mà lo.
Anh đảo mắt, lệnh:
- Tiêm phòng mèo ngay!
Vợ gọi bác sĩ. Anh cầm chiếc đũa gõ keng keng vào chiếc bát i nox, lập tức có tiếng động, rồi tiếng móng vuốt cà trên mái tôn lúc hai con mèo trượt xuống, ngoeo ngoeo. Từ hôm anh liệng cái dép, hai con mèo vụt lên mái nhà trốn, ngủ luôn trên đó. Cứ nghe tiếng gõ bát liền lao xuống. Có hôm mới nửa buổi, anh đá nhẹ vào chiếc bát, chúng lao xuống chưng hửng. Vợ ngưng rửa chén, đứng rảy tay: “Lừa chúng chạy xuống. Ác!” Hai con mèo trương mắt nhìn anh kêu réo. Anh quắc mắt: “Ăn uống giờ này à, mới mấy giờ mà ăn với uống.”. Anh nhìn mèo. Chúng vẫn kêu. Anh chỉ tay quát lớn: “Im đi”. Vẫn kêu. “Im!” Hai con dạt ra. Nhưng lần này không trốn nữa. Một lúc, con mèo vàng nhảy lên cái tủ đứng ở góc hiên bếp ngoan ngoản nằm, con xám trở lại ngồi nghiêm ngắn trước chiếc dĩa nhựa. Anh buột miệng, ờ, ngồi như vậy mà tưởng tượng đi, mi cứ tưởng tượng trong cái dĩa ấy đầy vặp cơm trộn cá rán bốc khói, là no thôi.
Vợ anh liếc xéo, đồ ác; nghe điện thoại này, thú y chưa tới được.
Anh cầm máy xin tư vấn. Bác sĩ bảo xem phía sau đít con nào có hai hòn là đực, không có hòn là cái.
Anh bắt từng con mèo xem xét. Vậy là mèo vàng đực, mèo xám cái.
- Mà mấy tháng rồi? - Thú y hỏi. Anh không nhớ. Hỏi lại: Như thế nào để biết mèo chịu đực?
- Lúc nó biết soi gương.
Nhớ lại có lần đi làm về, thấy con mèo xám từ trong phòng lao ra; nó vào soi gương chăng? Hay nhỉ. Mèo lúc vớ vẩn yêu đương thì soi gương à.
- Phải canh chừng, phải nhốt, phải giam con mèo xám lại.
- Làm gì tội vậy.
- Tội à, bằng nó chửa hoang không. Để đó, tối ni mà bước khỏi nhà tau cho què cẳng.
Con mèo cái chợt nhìn anh vẻ mặt suy tư, như cảm nhận được điều thật sự bất ổn.
Nói vậy rồi anh cũng quên. Mọi việc bình thường. Đêm lún sâu. Anh giật mình, tiếng mèo, y trẻ con đói sữa, ngại hơn ở âm điệu chờn chờn rờn rợn nghe như điềm báo của hoạn nạn.
- Rồi, kéo tình nhân về bậy bạ rồi đây.
Anh mở chốt cửa. Dưới ánh điện quả ớt mỏng tang, một bộ lông màu đen nơi góc, rồi hai đôi mắt rực lửa dội ngược về phía anh. Bụp, quả bóng tennis trúng đâu đó, hai con mèo vọt ra. Anh chặn, nó bí đường, liều lao về phía anh mở cửa tử. Anh thẳng cẳng tung cước. “Cút!” Con mèo đen nhà ai bốc lên, ngã dụi đầu nhưng lập tức vùng dậy vút vào bóng đêm.
Cú đá hơi mạnh, anh ân hận. Tức thì. Nhớ đến con mèo mẹ chết oan… Quay tìm con mèo xám, thấy nó anh sẽ cho một đá cho cân bằng. Vì nó con mèo hoang đen kia mới bị anh đá cú suýt toi mạng.
Vợ anh hé cửa, không thấy được hành động của anh, vẫn cằn nhằn:
- Đuổi chi tội. Đuổi thì chúng hẹn chỗ khác, không chừng qua bên lùm cây dại mắc bẫy thành nồi nước xáo của mấy thằng bên kia.
- Kệ, chưa tiêm ngừa thai phải giữ trinh tiết. Để coi mai có dám đến nữa.
Anh bước ra cửa nhìn vùng tối, nơi con mèo đen hòa vào, rồi hướng mắt về ngôi nhà của thằng thanh niên thường rủ bạn về nhậu, mồi mả thường là chim chuột gà mèo chúng ngang nhiên đặt bẫy ở lùm cây dại gần đó và cả chồn nữa. Anh cũng sợ hai con mèo nhà lỡ ra đó…
Giấc ngủ đến nhanh, anh không cảm nhận được giai đoạn chuyển tiếp. Nhanh đến mức giấc mơ ập đến, anh vẫn nghĩ là thật, khi anh đứng trước cửa nhìn qua bên kia như xác định vị trí con mèo đen biến mất. Anh dạo quanh một lượt, thử ngó vào cánh cửa sổ, chẳng thấy gì. Trong đó tối. Xác định là ban ngày dẫu không có gì làm chứng, tức anh không hề biết mình đang đứng giữa ánh sáng hay bóng đêm, chỉ không gian trong ngôi nhà tối om. Toan quay đi, chợt nghe tiếng ngoeo yếu nhèo. Nguy rồi. Con mèo xám của anh. Từ lúc trưa đã không thấy xuống, hồi nãy đi làm về vắng nó anh đã nghi hoặc; mơ hồ nghe tiếng kêu từ ngôi nhà này, rồi con mèo vàng có đứng nhìn qua. Anh chưa nói với vợ. Hồi nãy vợ có hỏi hai con mèo ăn hết không?, anh chuyển hướng câu trả lời, rằng con mèo xám ăn xong tót lên mái rồi, còn con vàng ăn đó. Mở cánh cửa sổ, vẫn không thấy gì, sực nhớ điện thoại, anh bấm đèn. Ánh sáng xòa ra, nơi góc nhà thấy rõ con mèo, đang dùng chân trước gắng cởi sợi dây thít chặt… Có tiếng động nhẹ làm anh tỉnh lại. Chẳng kịp cứu mèo nữa. Anh gắng nhớ khung cảnh vừa rồi, xác định vị trí, chuẩn bị chồm người dậy để qua cứu con mèo. Nhưng cơn buồn ngủ trì lại. Cố rướn người, và chừng như anh đã thấy mình dậy bước một đoạn, lại bị bàn tay vô hình níu kéo, rồi giấc ngủ bao trùm.
Tiếng mèo ngằn ngặt trong đêm. Lần đầu tiên nghe mèo kêu hoang, anh cầm chổi phóng mạnh cốt cho chúng sợ mà biến mất. Nhưng rồi đêm sau vẫn với tiếng kêu thảm thương bi đát, rờn rợn như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi. Bây giờ anh nằm yên để nghe tiếng mèo xé màn đêm, đau thương ngút trời. Vợ chưa hề chối tai. Anh hiểu hơn hết. Cả hai khao khát đứa con bao năm rồi. Khát tiếng trẻ. Những lần ngang qua hàng xóm nghe tiếng trẻ khóc, anh liên tưởng đến tiếng mèo kêu trên mái nhà, như giông gió, như rủi ro sắp đổ xuống. Lại chập chờn mộng mị, anh đang lao qua ngôi nhà bên kia đạp cửa giải thoát cho con mèo. Chân toác máu, anh liền quay về chấm bông băng bó. Ngả lưng, anh tính nghỉ chút xíu, lại ngủ quên mất. Vẫn tiếng mèo hoang chờn chợn, “mẹ ơi, mẹ ơi!”. Anh gồng mình tung thêm cú đạp mạnh nữa, cánh cửa sập đánh rầm. Tỉnh hẳn. Té ra con mèo vàng nhảy từ trên mái xuống tấm tồn ở hồi bếp. Đã quá giờ công sở, anh lắc đầu chưa hết mê. Điều đầu tiên xuất hiện trong trí não là hình ảnh con mèo bị dây xiết cổ. Anh tròng thêm chiếc quần lửng, bước nhanh qua nhà hàng xóm, may ra nó còn thở. Cửa chính khóa, cánh cửa sổ còn y như trong giấc mơ anh thấy mình mở rọi đèn di động vào. Ngày hắt sáng vào ngôi nhà, không có con mèo ở đó. Anh hình dung lại khung cảnh hồi đêm, thế nằm vật vã của con mèo. Không. Hoàn toàn không có dấu vết, kể cả sợi dây buộc nó vào cột nhà.
Đang lừng khừng, bỗng từ đâu, con mèo lao vút qua song cửa sổ, suýt đâm vào mặt anh. Như ảo giác. Nếu dùng ngôn ngữ biểu đạt, anh chỉ có thể nói điều không ai tin: một linh hồn vừa bay ra. Lại chợt thấy nó chập chờn ẩn hiện nơi ngõ nhà. Anh đuổi theo, nó đã thấp thoáng chồm hổm ở cửa phòng, anh lao tới, nó phốc vào phòng. Đúng lúc vợ anh chồm dậy. Nó, (linh hồn mèo) phi vào vợ anh, tan biến. Vợ nhìn anh đang thở dốc, sắc mặt tái thần, hốt hoảng không kém. Anh định chỉ tay, bảo con mèo vừa nhảy vào chỗ ấy chỗ kia, chợt trấn tĩnh. Ai tin. Làm sao anh nói với vợ về con mèo vừa tan loãng vào chỗ ấy chỗ kia. Làm sao anh nói về một dạng linh hồn mà chính anh cũng chưa hề được thấy trước đây bao giờ.
Không đợi vợ hỏi thêm, anh lên bàn vi tính. Màn hình đang chế độ ngủ đông, anh nhấn phím liên tục, kích chuột vào google. Linh hồn đầu thai được đóng ngoặc kép nhấn enter, kết quả cho ra những dòng: Người chết thành vật, vật chết thành người luân hồi muôn kiếp. Gã google lý giải thân người thân vật như điện thoại, còn mọi dữ liệu trong kiếp sống từ hành động cho đến ý nghĩ đều được save trong thẻ nhớ, thuật ngữ là “thần thức”, dân gian gọi linh hồn. Một khi thân điện thoại hư hoại, thẻ nhớ (thần thức) sẽ tùy vào đức dày hay nghiệp mỏng đầu thai vào gia cảnh tương ứng… Đầu anh bấn loạn, mắt hoa cả lên. Có phải linh hồn con mèo đã đầu thai vào vợ anh theo cách riêng của nó? Vợ anh sẽ đậu thai. A ha. Gia đình sẽ có một đứa bé như bao lâu mỏi mòn trông đợi. Nỗi khao khát trôi dần vào tuyệt vọng đã sống lại.
Anh không thể kéo mình vào giấc ngủ nữa, cứ như đang giữa vũng lầy. Tiếng mấy con mèo ngoao lên mẹ ơi mẹ ơi thảm thiết. Anh thấy một anh khác trở dậy nhẹ nhàng, vẫn cầm cái chổi như trước đây. Nhưng khi rọi đèn trúng lũ mèo, anh không nỡ phóng cán chổi. Hai con mèo một đực một cái một xám một vàng nhà anh đang âu yếm. Loạn rồi. Loạn luân rồi. Anh sững người nhìn chúng. Tay lên gân, cây chổi sắp được phóng đi, bất giác vợ trở mình ôm lấy anh, khiến anh không thể… phóng cây chổi được.
Anh gỡ nhẹ bàn tay thon, bảo “dậy. Dậy anh kể cho giấc mơ này, quan trọng lắm”.
Vợ anh hỏi: giấc mơ nào. Chẳng phải chúng mình đang nằm mơ sao?
- Đâu có. - Mặt anh vếch lên ngờ nghệch: Mơ sao mình biết nằm mơ?
Nhưng anh cũng phân vân. Mơ hay tỉnh nhỉ? Làm sao biết mình không ở trong giấc mơ?
Anh bóp trán. Sực nhớ cặp mèo... Cơn ấm ức còn nóng hổi huyết quản. Anh vớ thanh gỗ ở góc nhà nhào ra. Hai con mèo vốn là anh em ruột còn mê man hoan lạc không biết trời đất luân chuyển. Đồ bệnh hoạn. Anh vung thanh gỗ. Đứ đừ. Con mèo cái. Con đực thì chỏng cẳng. Lập tức hai linh hồn mèo phọt khỏi thân xác lao thẳng vào đôi tròng mắt anh. Anh thấy... cái thấy lạ lùng chưa từng, như đang lật lại hồ sơ của chính mình. Ai đã quay lại toàn bộ hành trình sống của anh, kể cả trong căn phòng kín mít lúc anh với vợ hợp nhất thực hiện hành vi rất vật. Rồi, chợt lại thấy rơi vào một trạng thái rất kỳ, tiếc nuối một điều vừa mất chưa thể nhớ nổi. Rồi anh thấy hai linh hồn mèo vất vả đi kiếm chỗ đầu thai. Chúng đều được làm người, một trai một gái. Do nhân duyên tiền kiếp, lớn lên nghiệp lực ấy hút nhau thành vợ chồng.
Anh vùng dậy. Lần này là thật sự, không phải trong mơ nữa. Chắc chắn. Anh đinh ninh. Chắc chắn. Anh thấy rõ sân vườn, nắng âm âm vương úa lá cành; và từ đâu đó tiếng vợ kêu meo meo. Kêu mãi. Một lúc anh lại nghe vợ gọi: “Anh dậy đi tìm mèo kìa. Không khéo sập bẫy cả rồi. Tội nghiệp”.
H.T.L
(SHSDB21/06-2016)
Năm 1966 thầy Phan Linh dạy Toán lớp 7A tại trường cấp II xã Phúc Giang. Đó là năm chiến tranh phá hoại rất ác liệt. Máy bay Mỹ cứ nhằm những tụ điểm đông người thả bom. Học sinh đến trường phải đội mũ rơm. Để tránh bom đạn trường Phúc Giang phải sơ tán về các làng, các xóm học tạm. Lớp 7A của Phan Linh sơ tán về làng Mai.
Gió từ đại dương lồng lộng thổi qua cửa sông, qua bãi cát trắng xoá rồi vỗ đập vào những tàu lá dài ngoằng của loài dừa nước, oà vỡ những thanh âm xạc xào.
Đúng sáu năm tôi không trở lại thành phố ấy dẫu rằng trong lòng tôi luôn luôn có một nỗi ham muốn trở lại, dù trong sáu năm tôi giấu kín trong lòng mình điều đó, chôn thật sâu trong suy nghĩ của mình, chẳng hề nói ra.
Chúng tôi tìm được địa điểm chốt quân khá lý tưởng. Đấy là chiếc hang đá ở lưng triền núi; hang cao rộng vừa lõm sâu vào vách núi. Cửa hang được chắn bởi tảng đá khổng lồ, rất kiên cố; dù máy bay Mỹ có phát hiện thấy cửa hang mà phóng rốc két, đánh bom tấn thì người ở trong hang vẫn chẳng hề gì! B52 có rải thảm bom thì lại càng không ăn thua.
Sau khi dọn bàn ghế xong, bà Lan chọn chiếc bàn kê sát ngoài cửa ngồi trang điểm. Từ ngày mở quán, bà đâm ra có thói quen ngồi trang điểm như thế, vừa tiện việc mời chào khách, vừa có đủ ánh sáng đầu ngày.
Chiếc váy của Tuyl Cleng va quệt không ngớt vào mấy vạt cỏ hai bên vệ đường. Những chỉ hoa văn ở riềm váy trông như hai cánh tay chạy như bay xuống đồi. Cuốn vở học trên tay cô nhịp nhàng lên xuống như chiếc quạt diễn viên múa. Mùa xuân sắp đến, trời đất như rộng rinh thêm. Những con chim trao trảo, chèo bẻo, ta li eo... cũng hót vang bên rặng rừng, vui lây theo nỗi vui của Tuyl Cleng.
Ven Hồ Gươm ở phía lề đường bên phải, cách chân tượng vua Lê Thái Tổ ước ngoài trăm mét, luôn có một bồ đoàn. Bồ đoàn là chừng dăm tấm thảm Tầu rải sàn nhập lậu từ các tỉnh phía Bắc được các gia đình Hà Nội trung lưu ưa dùng.
1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.
Có thể cô gái ấy đã trồi lên từ thủy cung do thủy triều xuống quá nhanh. Một nửa thân hình của cô từ dưới eo trở lên, hoàn toàn khỏa thân nhô ra khỏi mặt nước.
Mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh và đằm thắm theo về với cơn gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gũi tưởng có thể ôm giữ được mà cũng vừa cách xa vời vợi.
Hôm qua nghe đài, có một cái tên giống hệt người thân của mình đã mất tích trong chiến tranh. Rồi một tên khác, kế tiếp một tên khác với hòm thư toàn những chữ số. Hai anh em tôi nhìn nhau. Đã biết bao lần anh em tôi nhìn nhau như vậy. Từ khi con bé thiên thần kia còn chưa biết khóc vì buồn.
ITiệc có vẻ sắp tàn. Nàng đứng lặng lẽ gần cửa ra vào đưa mắt bao quát căn phòng rộng. Đèn chùm sáng trắng. Nhạc êm dịu trong phòng hôn lễ đã giúp nàng tự tin hơn khi bước chân vào có một mình với bộ đồ xoàng xĩnh đang mặc.
Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.
- Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.
Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.
Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...
Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!
Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.
Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.
Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.