NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
Kỳ Thư là một cây bút viết phê bình sắc sảo. Tuy nhiên độc giả vẫn cho ông là độc đoán, thiển cận, nhìn một chiều và khen chê phe cánh hẩu. Thật thế, đọc văn Kỳ Thư rất khó chịu. Khen ai thì khen tít trời xanh mà chê ai thì đào đất đổ đi. Chưa bao giờ thấy sự trung dung.
Ảnh: internet
Một hôm Kỳ Thư đi tìm Tàng Thư mà than: - “Ta viết phê bình lao tâm khổ trí. Vậy mà lành ít dữ nhiều! Ai cũng nói ta mắc bệnh lậu chữ khó chữa! Vậy lậu chữ là gì?” - Tàng Thư thủng thẳng: -”Lậu chữ có nghĩa là khí độc văn chương tựu lại quá lâu ngày mà không tán! “Yêu chữ” thành “yêu ngôn”. Quay lại hành bản thân. Ngươi bị bệnh cứ nghĩ là mình đang viết ra một thứ gì hay ho lắm nhưng thực ra là bị con ma nó hành. Thành thử đọc khắm như cứt...”. Kỳ Thư sợ hãi: - “Tôi đã bệnh nặng thế kia à? Làm sao chữa được?” Tàng Thư trả lời: - “Muốn chữa bệnh “Lậu chữ” thì hãy tạm ngưng viết! Và đọc nhiều vào! Chữ như kinh tụng niệm. Trí sẽ trì tăng mà thụ ép con Yêu Lậu này phải thoát đi...”.
Kỳ Thư y lời về bỏ bút, không viết lách, nhập Tịnh cốc chín năm. Y tập trung đọc đủ thứ thượng vàng hạ cám. Ghi chép tu tập tỉ mẩn. Cõi văn bình yên sóng lặng.
Ai cũng ngỡ Kỳ Thư đã chết.
*
Một ngày trong giới giang hồ đại náo vì loạt bài viết của Cầm Thư. Một cái tên chưa từng biết tới. Chữ nghĩa độc địa như tử huyệt. Thiên hạ xôn xao rúng động. Nghe tin, Tàng Thư bảo đệ tử đi tìm. Vừa cầm lên, lướt qua, ngửa mặt lên trời cười ha hả: - “Cầm của cái gì! Là Kỳ Thư đây mà!”. Đệ tử bán tin bán nghi: -“Thưa thầy, con nghe Kỳ Thư bỏ làng văn, nhập Tịnh cốc và đã chết...”.
Tàng Thư thủng thẳng: -“Văn có mùi, xác có chôn vẫn dậy sóng! Làm chữ nghĩa cần nhất phải có Tâm Văn. Kẻ không có Tâm Văn có luyện chữ hai ngàn không trăm mười ba hiệp vẫn không thoát phận cầy cáo! Đào bới lật xác tử thi lên mà ăn vậy!...”
Từ đó, giang hồ đồn thổi Cầm Thư chính là Kỳ Thư.
*
Kỳ Thư cả thẹn. Mình đã đào sâu, chôn chặt nhập Tịnh cốc tu luyện chín năm ròng rã vẫn không đổi được cốt văn. Y bèn lật đật đến tệ xá xin nhận Tàng Thư làm Sư phụ. “Không dám! Không dám! - Tàng Thư nói - Ta đây chữ nghĩa chỉ một nhúm không nhiều hơn ngươi sao dám nhận ngươi làm đệ tử được?” - Kỳ Thư ngửa mặt lên trời than: -“Tôi bỏ làng văn quyết nhập Tịnh cốc! Chín năm trì chí đọc xuyên hàng núi chữ Đông Tây Kim Cổ... Vậy mà chỉ lướt vài dòng ông đã nhận ra... Cao cường, cao cường thay! Hổ thẹn, hổ thẹn thay!... Công tu luyện xem như hạt muối bỏ biển sao?...”.
Tàng Thư nói: -“Văn chương là trận hổ phách! Quái thế một cõi ta bà! Tu luyện đâu cứ phải bỏ công ra cầu là được? Bởi chỉ thế thì ai cũng thành chính quả! Đâu khó như con lạc đà chui qua lỗ kim? Để đạt đạo không những công mà còn phải dưỡng! Phải biết phép, phải cao tay ấn mới được. Nhà ngươi đã tu luyện nhập thế ra sao chỉ cho ta biết được chăng?...”
*
Kỳ Thư rước Tàng Thư vào Tịnh cốc chỉ cho thấy kho bên phải hàng hàng lũy lũy núi văn xếp đều đều, tăm tắp nhức cả mắt khi đọc xong. Sách thượng vàng hạ cám phải “điểm nhãn” ba năm chưa chắc hết. Lại dắt qua kho bên trái chỉ từng chồng rương ghi chép, gạch xóa cẩn thận từng lời văn, ý tưởng, giáo huấn ngỡ phải năm năm thống kê khó mà xong. Tàng Thư bán tin bán nghi nhặt một trang ghi chép lên đọc. Sau đó lướt qua nhiều trang khác rồi ngửa mặt lên trời than từng tràng dài:
- Đốt ngay! Đốt ngay hết đi! Con Yêu lậu đang biến tướng quằn quại trong ngươi đó!...
- Yêu nào? Lậu nào? - Kỳ Thư hỏi to: - Chẳng phải con Yêu chữ cách đây chín năm ông chỉ ra, ta đã tu tập diệt trừ rồi sao? Lại còn Yêu lậu nào nữa?
- Không! Vẫn nó! Nó vẫn còn sống - Tàng Thư cầm một tờ văn châm lửa. Tờ giấy rung bần bật, lửa thốc nghiêng ngả, dữ dội.
- Ngươi luyện văn mà không có Tâm văn. Hãy xem đây! Tất cả những gì ngươi ghi chép, đọc lại từ Tiền nhân chỉ là theo dụng ý của ngươi. Cho dù dụng ý đó đã sai ngươi cũng tìm cách lấp liếm bào chữa. Cốt sao gần với biến tướng kỳ dị của mình là được! Hoàn toàn không theo lẽ phải ở đời... Như vậy hóa ra đáng lẽ tìm đúng hang ổ con Yêu Lậu để tận diệt thì ngươi lại đào thêm nhiều hố sâu, nhiều cái ngách liên thông trùng vây hiểm trở cho nó chạy trốn. Bây giờ hình thể con Yêu Lậu đó đã quá lớn, quá quỷ quyệt, biến hóa cao cường sợ rằng phép thuật của ta cũng khó mà trị được nó! Nó sẽ giết ngươi trong nay mai. Để ta ra tay ngay bây giờ! Họa còn kịp chăng...
Trong phút chốc gió hú, lửa cuốn. Tịnh cốc hóa vàng trong biển lửa.
N.H.H.M
(SH291/5-13)
NGUYỄN NGỌC LỢI
Hỏng Phỉ - Dốc Ma bên sườn trái Pù Phỉ - Núi Ma. Rừng trên Pù Phỉ âm u rậm rạp lắm. Người Thái Lũng Xài già nhất cũng chưa đi hết cái Núi Ma ấy. Người ta không dám đi bởi nó âm u rậm rạp, bởi nó lắm hổ nhiều beo…
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
TRẦN NGUYÊN
- Mẹ ơi sao cha vẫn chưa về?
TRẦN BĂNG KHUÊ
NGUYỄN BẢN
Anh vừa ngồi xuống đi-văng, bỗng giật mình:
- Hello, things, all right? (1)
LÊ THỊ HOÀI NAM
Có ai đó đã quẳng vào hiên nhà tôi một con khỉ bị thương. Vốn là bạn chí thiết của ông chủ quán "cầy tơ bảy món", tôi liền nghĩ ngay đến món giả cầy bằng thịt khỉ.
NGUYỄN THÙY HOÀI DUYÊN
Uyên lại thức giấc lúc nửa đêm, cô nhìn vào những vệt sáng yếu ớt của đèn đường chiếu qua lớp kính cửa sổ. Uyên nhìn những giọt nước đang cố bám mình trên tấm kính nhưng cuối cùng chúng đều phải trượt xuống rồi vỡ tan trên mặt đất.
TRẦN BĂNG KHUÊ
TRẦN HOÀNG VY
Nàng thức dậy với cặp mắt đỏ hoe. Nàng lại tiếp tục với những cơn ho, khi những cơn ho kéo tới nàng lấy tay bưng mặt và cố kìm nén những cơn ho nhưng không thể.
NGUYỄN HẢI YẾN
Cuộc gọi ấy đến lúc 20 giờ 15 phút. Gã biết chắc chắn điều đó vì cái đồng hồ Pháp cổ gia truyền ba đời treo ngoài phòng khách nhà gã vừa thong thả buông đúng tám tiếng.
THU LOAN
Anh mất vì một tai nạn giao thông. Đang dừng ở ngã tư, chờ đèn xanh thì bất ngờ một chiếc ôtô đâm sầm vào.
NGUYỄN HẢI YẾN
Lão Sếnh lệt sệt lê đôi dép tổ ong qua quãng đường nổi nhựa đen sì dưới nắng vào phòng vé. Đang nghênh nghênh như trâu cày ruộng cạn thì một cái bóng lù lù nhảy bổ từ đâu ra chặn ngang trước mặt lão: “Úi thầy!”…
NGUYÊN QUÂN
Biển vẫn hồn nhiên quẫy động những con sóng bạc đầu, vỗ đập vào bờ vỡ vụn thứ âm tầng hàng trăm năm thân thuộc.
NGÂN HẰNG
Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ. Làng tôi quanh năm ràn rạt gió lào, cái thứ gió rát bỏng làm đen đúa nước da con gái, những đôi tay thô kệch úa đi vì nắng như những gốc rạ trơ trốc sau mùa gặt.
NGUYỄN LUÂN
Nhà của Nhếnh ở chân núi Khún, một gò đất hẹp nằm lấp sau những bụi cây chồi lên giữa sống đá. Mỗi buổi sáng thức dậy, Nhếnh lại nghe tiếng đập cánh rào rào của bầy chim vọng về từ trên vách núi mịt mù sương.
TRẦN NHẬT
Cúi xuống thật gần, Phương ơi, em hãy cúi xuống thật gần, em sẽ ngửi thấy được mùi của đất và nước, em đừng khóc, ở đây anh có đồng đội, anh không cô đơn…”.
THÁI HẠO
Cô đứng lại thật lâu dưới chân cầu thang sau khi tiếng trống vào lớp đã gõ liên hồi từ cuối dãy hành lang.
ĐINH NGỌC TÂM
Mỗi sáng, với khuôn mặt còn ngái ngủ, nàng thường hỏi tôi thích ăn gì: bún, mì, phở hay hủ tíu. Nếu tôi nói gì cũng được, nàng sẽ bực dọc bảo rằng tôi ba phải, ngay cả thứ đơn giản nhất như bữa sáng cũng không tự đưa ra được lựa chọn.
HOÀI NAM
Ý niệm về nghề giáo trong tuổi thơ của tôi thật mơ hồ!
NGUYỄN ĐỨC SƠN
Nắm chặt cái thư mỏng trong tay, Lan biết chắc chắn cái việc nàng lo từ hai ngày nay đã bất thành một cách thảm hại. Lan muốn cắn lưỡi tự vận.