Lậu chữ

15:25 21/05/2013

NGUYỄN HỮU HỒNG MINH

Kỳ Thư là một cây bút viết phê bình sắc sảo. Tuy nhiên độc giả vẫn cho ông là độc đoán, thiển cận, nhìn một chiều và khen chê phe cánh hẩu. Thật thế, đọc văn Kỳ Thư rất khó chịu. Khen ai thì khen tít trời xanh mà chê ai thì đào đất đổ đi. Chưa bao giờ thấy sự trung dung.

Ảnh: internet

Một hôm Kỳ Thư đi tìm Tàng Thư mà than: - “Ta viết phê bình lao tâm khổ trí. Vậy mà lành ít dữ nhiều! Ai cũng nói ta mắc bệnh lậu chữ khó chữa! Vậy lậu chữ là gì?” - Tàng Thư thủng thẳng: -”Lậu chữ có nghĩa là khí độc văn chương tựu lại quá lâu ngày mà không tán! “Yêu chữ” thành “yêu ngôn”. Quay lại hành bản thân. Ngươi bị bệnh cứ nghĩ là mình đang viết ra một thứ gì hay ho lắm nhưng thực ra là bị con ma nó hành. Thành thử đọc khắm như cứt...”. Kỳ Thư sợ hãi: - “Tôi đã bệnh nặng thế kia à? Làm sao chữa được?” Tàng Thư trả lời: - “Muốn chữa bệnh “Lậu chữ” thì hãy tạm ngưng viết! Và đọc nhiều vào! Chữ như kinh tụng niệm. Trí sẽ trì tăng mà thụ ép con Yêu Lậu này phải thoát đi...”.

Kỳ Thư y lời về bỏ bút, không viết lách, nhập Tịnh cốc chín năm. Y tập trung đọc đủ thứ thượng vàng hạ cám. Ghi chép tu tập tỉ mẩn. Cõi văn bình yên sóng lặng.

Ai cũng ngỡ Kỳ Thư đã chết.

*

Một ngày trong giới giang hồ đại náo vì loạt bài viết của Cầm Thư. Một cái tên chưa từng biết tới. Chữ nghĩa độc địa như tử huyệt. Thiên hạ xôn xao rúng động. Nghe tin, Tàng Thư bảo đệ tử đi tìm. Vừa cầm lên, lướt qua, ngửa mặt lên trời cười ha hả: - “Cầm của cái gì! Là Kỳ Thư đây mà!”. Đệ tử bán tin bán nghi: -“Thưa thầy, con nghe Kỳ Thư bỏ làng văn, nhập Tịnh cốc và đã chết...”.

Tàng Thư thủng thẳng: -“Văn có mùi, xác có chôn vẫn dậy sóng! Làm chữ nghĩa cần nhất phải có Tâm Văn. Kẻ không có Tâm Văn có luyện chữ hai ngàn không trăm mười ba hiệp vẫn không thoát phận cầy cáo! Đào bới lật xác tử thi lên mà ăn vậy!...”

Từ đó, giang hồ đồn thổi Cầm Thư chính là Kỳ Thư.

*

Kỳ Thư cả thẹn. Mình đã đào sâu, chôn chặt nhập Tịnh cốc tu luyện chín năm ròng rã vẫn không đổi được cốt văn. Y bèn lật đật đến tệ xá xin nhận Tàng Thư làm Sư phụ. “Không dám! Không dám! - Tàng Thư nói - Ta đây chữ nghĩa chỉ một nhúm không nhiều hơn ngươi sao dám nhận ngươi làm đệ tử được?” - Kỳ Thư ngửa mặt lên trời than: -“Tôi bỏ làng văn quyết nhập Tịnh cốc! Chín năm trì chí đọc xuyên hàng núi chữ Đông Tây Kim Cổ... Vậy mà chỉ lướt vài dòng ông đã nhận ra... Cao cường, cao cường thay! Hổ thẹn, hổ thẹn thay!... Công tu luyện xem như hạt muối bỏ biển sao?...”.

Tàng Thư nói: -“Văn chương là trận hổ phách! Quái thế một cõi ta bà! Tu luyện đâu cứ phải bỏ công ra cầu là được? Bởi chỉ thế thì ai cũng thành chính quả! Đâu khó như con lạc đà chui qua lỗ kim? Để đạt đạo không những công mà còn phải dưỡng! Phải biết phép, phải cao tay ấn mới được. Nhà ngươi đã tu luyện nhập thế ra sao chỉ cho ta biết được chăng?...”

*

Kỳ Thư rước Tàng Thư vào Tịnh cốc chỉ cho thấy kho bên phải hàng hàng lũy lũy núi văn xếp đều đều, tăm tắp nhức cả mắt khi đọc xong. Sách thượng vàng hạ cám phải “điểm nhãn” ba năm chưa chắc hết. Lại dắt qua kho bên trái chỉ từng chồng rương ghi chép, gạch xóa cẩn thận từng lời văn, ý tưởng, giáo huấn ngỡ phải năm năm thống kê khó mà xong. Tàng Thư bán tin bán nghi nhặt một trang ghi chép lên đọc. Sau đó lướt qua nhiều trang khác rồi ngửa mặt lên trời than từng tràng dài:

- Đốt ngay! Đốt ngay hết đi! Con Yêu lậu đang biến tướng quằn quại trong ngươi đó!...

- Yêu nào? Lậu nào? - Kỳ Thư hỏi to: - Chẳng phải con Yêu chữ cách đây chín năm ông chỉ ra, ta đã tu tập diệt trừ rồi sao? Lại còn Yêu lậu nào nữa?

- Không! Vẫn nó! Nó vẫn còn sống - Tàng Thư cầm một tờ văn châm lửa. Tờ giấy rung bần bật, lửa thốc nghiêng ngả, dữ dội.

- Ngươi luyện văn mà không có Tâm văn. Hãy xem đây! Tất cả những gì ngươi ghi chép, đọc lại từ Tiền nhân chỉ là theo dụng ý của ngươi. Cho dù dụng ý đó đã sai ngươi cũng tìm cách lấp liếm bào chữa. Cốt sao gần với biến tướng kỳ dị của mình là được! Hoàn toàn không theo lẽ phải ở đời... Như vậy hóa ra đáng lẽ tìm đúng hang ổ con Yêu Lậu để tận diệt thì ngươi lại đào thêm nhiều hố sâu, nhiều cái ngách liên thông trùng vây hiểm trở cho nó chạy trốn. Bây giờ hình thể con Yêu Lậu đó đã quá lớn, quá quỷ quyệt, biến hóa cao cường sợ rằng phép thuật của ta cũng khó mà trị được nó! Nó sẽ giết ngươi trong nay mai. Để ta ra tay ngay bây giờ! Họa còn kịp chăng...

Trong phút chốc gió hú, lửa cuốn. Tịnh cốc hóa vàng trong biển lửa.

N.H.H.M
(SH291/5-13)









 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Năm 1966 thầy Phan Linh dạy Toán lớp 7A tại trường cấp II xã Phúc Giang. Đó là năm chiến tranh phá hoại rất ác liệt. Máy bay Mỹ cứ nhằm những tụ điểm đông người thả bom. Học sinh đến trường phải đội mũ rơm. Để tránh bom đạn trường Phúc Giang phải sơ tán về các làng, các xóm học tạm. Lớp 7A của Phan Linh sơ tán về làng Mai.

  • Gió từ đại dương lồng lộng thổi qua cửa sông, qua bãi cát trắng xoá rồi vỗ đập vào những tàu lá dài ngoằng của loài dừa nước, oà vỡ những thanh âm xạc xào.

  • Đúng sáu năm tôi không trở lại thành phố ấy dẫu rằng trong lòng tôi luôn luôn có một nỗi ham muốn trở lại, dù trong sáu năm tôi giấu kín trong lòng mình điều đó, chôn thật sâu trong suy nghĩ của mình, chẳng hề nói ra.

  • Chúng tôi tìm được địa điểm chốt quân khá lý tưởng. Đấy là chiếc hang đá ở lưng triền núi; hang cao rộng vừa lõm sâu vào vách núi. Cửa hang được chắn bởi tảng đá khổng lồ, rất kiên cố; dù máy bay Mỹ có phát hiện thấy cửa hang mà phóng rốc két, đánh bom tấn thì người ở trong hang vẫn chẳng hề gì! B52 có rải thảm bom thì lại càng không ăn thua.

  • Sau khi dọn bàn ghế xong, bà Lan chọn chiếc bàn kê sát ngoài cửa ngồi trang điểm. Từ ngày mở quán, bà đâm ra có thói quen ngồi trang điểm như thế, vừa tiện việc mời chào khách, vừa có đủ ánh sáng đầu ngày.

  • Chiếc váy của Tuyl Cleng va quệt không ngớt vào mấy vạt cỏ hai bên vệ đường. Những chỉ hoa văn ở riềm váy trông như hai cánh tay chạy như bay xuống đồi. Cuốn vở học trên tay cô nhịp nhàng lên xuống như chiếc quạt diễn viên múa. Mùa xuân sắp đến, trời đất như rộng rinh thêm. Những con chim trao trảo, chèo bẻo, ta li eo... cũng hót vang bên rặng rừng, vui lây theo nỗi vui của Tuyl Cleng.

  • Ven Hồ Gươm ở phía lề đường bên phải, cách chân tượng vua Lê Thái Tổ ước ngoài trăm mét, luôn có một bồ đoàn. Bồ đoàn là chừng dăm tấm thảm Tầu rải sàn nhập lậu từ các tỉnh phía Bắc được các gia đình Hà Nội trung lưu ưa dùng.

  • 1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.

  • Có thể cô gái ấy đã trồi lên từ thủy cung do thủy triều xuống quá nhanh. Một nửa thân hình của cô từ dưới eo trở lên, hoàn toàn khỏa thân nhô ra khỏi mặt nước.

  • Mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh và đằm thắm theo về với cơn gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gũi tưởng có thể ôm giữ được mà cũng vừa cách xa vời vợi.

  • Hôm qua nghe đài, có một cái tên giống hệt người thân của mình đã mất tích trong chiến tranh. Rồi một tên khác, kế tiếp một tên khác với hòm thư toàn những chữ số. Hai anh em tôi nhìn nhau. Đã biết bao lần anh em tôi nhìn nhau như vậy. Từ khi con bé thiên thần kia còn chưa biết khóc vì buồn.

  • ITiệc có vẻ sắp tàn. Nàng đứng lặng lẽ gần cửa ra vào đưa mắt bao quát căn phòng rộng. Đèn chùm sáng trắng. Nhạc êm dịu trong phòng hôn lễ đã giúp nàng tự tin hơn khi bước chân vào có một mình với bộ đồ xoàng xĩnh đang mặc.

  • Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.

  • - Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.

  • Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.

  • Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...

  • Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!

  • Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.

  • Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.

  • Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.