ĐÀO DUY ANH
Ảnh: internet
I
Nhặt bao tháng tám chưa thể xâu thành chuỗi ánh sáng
nghe giảng đạo một vầng trăng
ơi! Những sợi sáng của trăng gầy chỉ làm rõ nét thêm nhiều vết sẹo
để nhìn vào run rẩy...
trổ nhánh lưu vong vào vũ trụ trăng
đêm 14 cấn thai rơi vào chân mây tối
khi trăng đã chọn 16 để tròn
đời cỏ rả
ngồi mặc niệm cho cái chết yểu non
tôi như người biên chép thiên văn mất viễn vọng
nhập liệm vào quầng tán - Nguyệt tận
dấu mùi hương cũ vừa phai..
II
Nỗi hờn ghen xoay vũ khúc cuối cùng
cặn lắng tôi
sao ghép mảnh vỡ tôi vào Đền Thiêng phía trước
còn bao Đền Thiêng - còn Thiêng?
tôi bản photo mực đã nhòe rồi
cơn trối trăn của linh hồn ngần ngại
nhận ra nỗi mơ hồ của một di căn
ngỡ ngàng tình yêu không tái sinh tự động
không tái sinh trên khuôn mặt người đàn ông khác
tôi thành khách trọ ngủ qua đêm trần thế nhọc nhằn
tiếng thở dài làm ân điển
lạ hoắc mình là ai?
tôi viên sỏi vừa ném xuống mặt hồ lao xao sóng
ai nghe tiếng vọng từ hang động
một hòn bản mệnh vừa từ bỏ thế gian...
III
Đêm còn trăng?
ngày không xiêm áo
thèm hiến dâng không cần Thần linh nếm thử
nếu một ngày mai...
có về?
xin rón rén vào lời ước cũ
bụi phận người theo mùa thu quẩy gánh
về đâu?
dịu dàng ơi! Những vòng quay tháng tám
lẩm cẩm gục đầu
mùa thu khô mang từng bó củi
cháy sém nôi đời
nổi nênh từng buổi sống
trên hành trình chưa có ngày mai...
tôi mang ngôi nhà nguyện đi tìm sự thật
đứng khóc bên ngoài... đúng / sai
có Thần linh nào phán quyết
IV
Cơn điên Đền thiêng vang dộng những hồi chuông..
giấu che sự bi thảm phía vầng trăng khuyết
một nửa vòng tròn huyễn hoặc
lặng im
đỉnh cô đơn ảo cảm là bóng tối
trước vòm mắt buôn buốt
vân vê một hạnh phúc buồn...!
(SH285/11-12)
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương
Thanh Thảo - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Thị Hồng - Tạ Hữu Yên - Bảo Định Giang