Nhà thơ Phạm Tấn Hầu - Ảnh: Lê Vĩnh Thái
1 Tôi đang trở về đây. Tôi trở về trong mỗi ngày qua và trong niềm mơ mộng của tôi Xứ sở của chim câu và của màu hoa phượng đang lay động dòng máu của tôi Đang lay động, có phải không? Bởi một chiếc rễ cây sâu xa nào đó trên vừng trán âm u của một góc phố nội thành đã gọi đúng tên tôi như đụng phải chiếc chuông rè tê tái làm ngân lên một nỗi nhớ mênh mang *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về bởi không thể nào chịu nổi tiếng nói của mình cứ bị uốn cong và tắc dần đi trong cổ họng Như một con chim bị bóp nghẹt lẻ loi Tôi trở về đặng lấy lại lời ca còn ở đâu đây trên những chùm cây nhãn *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về trong mỗi ngày như hạt bụi trở về trên đường phố tôi yêu để nghe từng tiếng guốc bình yên vẫn gõ nhẹ mơ hồ theo một nhịp thở nào của phố phường sâu lắng Tôi thấy đã khuất xa rồi vậy mà vẫn đợi Một cái gì đây từ quá khứ sinh sôi ở trong đá trên cây hay giữa lòng bàn tay chạm trổ run run khi tách khỏi đường nét già nua một hình dáng mới Tôi không thể nào nói hết nhưng tôi đã cảm nghe trên thân thể dịu mềm kia đang trở mình lặng lẽ Như tiếng trả lời lặng lẽ của con tim Một tiếng trả lời rất nhỏ Rất nhỏ thôi để tự mình phải lật lại hoài từng chữ Như chính mình đang tự hứa trước tình yêu. 2 Tôi vốn là một chàng trai và là một đứa trẻ chỉ biết tin vào ánh mắt của Người thôi Cái chàng trai trong muôn kẻ si tình đã dạo gót khắp nơi chỉ để khắc họa vẻ đẹp của Người sâu trong cuộc đời say đắm vẻ đẹp cũ và vẻ đẹp mới lấm trên tay tôi bột tả với hồ *** Tôi trở về đây, nơi tôi đã yêu và đã từng vấp ngã đã buồn vui khi gạn đục khơi trong tập nói tiếng của Người trong sáng Và có khi tôi rơi vào thất vọng như rơi vào vòng tay nhân ái mẹ tôi (có lẽ tôi đã khóc) Nào ai biết vì sao mất mát bao nhiêu vẫn trở lại đây để gieo trồng hy vọng Bên dòng sông này, dưới chân thành ấy Đâu chỉ lật lên những dấu tích héo khô? 3 Ôi xứ sở của tôi chất ngất những đền đài và điệu hát giàu có hơn một vừng trăng và chiếu ngời trầm tưởng Chỉ để chia xẻ cho ai những vần thơ bay bổng thôi sao! Ôi tấm khăn bằng gấm hoa trải rộng nhưng bên trong ruột gan của mình con phượng hoàng đang cồn cào đập cánh Nó đập trúng giữa lồng ngực tôi Như tiếng giáng bổ của tình yêu và niềm khát vọng của tôi *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về bởi không thể nào chịu nổi tiếng đập cánh thiêng liêng kia ngày một lớn ngay giữa trái tim tôi. 12-12-1984 (13/6-85) |
LÊ VĨNH THÁI
LÊ TẤN QUỲNH
PHẠM TẤN HẦU
NGÔ MINH
LÊ HUỲNH LÂM
TRẦN VÀNG SAO
LÊ THỊ MÂY
Nguyễn Thanh Văn sinh tại Huế, hiện sống ở Tp HCM. Anh đã xuất bản: Bài ca buồn gửi cố hương (2001), Lỡ hội trăng rằm (2004), Dự cảm (2011).
BẠCH DIỆP
NGUYỄN QUANG HÀ
HẢI BẰNG Tặng Nguyễn Khoa Điềm
LÊ THỊ MÂY
VÕ QUÊ
LGT: Ưng Bình Thúc Dạ Thị sinh ngày 9 tháng 3 năm 1877 tại Vĩ Dạ, Huế. Là chắt nội của vua Minh Mạng, hoạn lộ hanh thông, nhưng có lẽ vốn cũng là cháu nội nhà thơ Tuy Lý Vương nên ông đắm đuối trải lòng với thi ca.
LGT: Thơ, có thể không phải là câu chữ, có thể chỉ dành cho một số rất ít, đặc biệt điều đó càng được khẳng định trong thời đại ngày nay. Điều đáng nói đã được tác giả diễn ngôn và thi ca là những gì còn lại phía bên trong mỗi tâm hồn, như một sự khải huyền của thế giới khác trao gửi chúng ta. Trong chừng mực nào đó, Bạch Diệp đã tiếp nhận âm hưởng của thi ca từ bên ngoài rào cản duy lý. Đó là phần tinh túy của thơ chỉ dành riêng cho những thi sĩ không bị chi phối ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Sông Hương giới thiệu ba bài thơ mới nhất của Bạch Diệp.
XUÂN HOÀNG
Năm 1813, Nguyễn Du trở lại Thăng Long, chuẩn bị cho chuyến đi sứ sang Trung Quốc, dưới triều Nguyễn. Bấy giờ Nguyễn Du đã ngoài 40 tuổi, đã chứng kiến sự thay đổi của ba triều đại phong kiến, sự đổ vỡ, tàn lụi của chính gia đình ông, một gia đình quan lại lớn, gắn bó với các triều đại ấy.
L.T.S: Trần Vàng Sao tên thật là Nguyễn Đính, sinh năm 1942 ở Vỹ Dạ, Huế. Anh là một trong những sinh viên đầu tiên tham gia cách mạng ở Huế trong kháng chiến chống Mỹ.
HỒNG NHU
VIÊM TỊNH