Nhà thơ Phạm Tấn Hầu - Ảnh: Lê Vĩnh Thái
1 Tôi đang trở về đây. Tôi trở về trong mỗi ngày qua và trong niềm mơ mộng của tôi Xứ sở của chim câu và của màu hoa phượng đang lay động dòng máu của tôi Đang lay động, có phải không? Bởi một chiếc rễ cây sâu xa nào đó trên vừng trán âm u của một góc phố nội thành đã gọi đúng tên tôi như đụng phải chiếc chuông rè tê tái làm ngân lên một nỗi nhớ mênh mang *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về bởi không thể nào chịu nổi tiếng nói của mình cứ bị uốn cong và tắc dần đi trong cổ họng Như một con chim bị bóp nghẹt lẻ loi Tôi trở về đặng lấy lại lời ca còn ở đâu đây trên những chùm cây nhãn *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về trong mỗi ngày như hạt bụi trở về trên đường phố tôi yêu để nghe từng tiếng guốc bình yên vẫn gõ nhẹ mơ hồ theo một nhịp thở nào của phố phường sâu lắng Tôi thấy đã khuất xa rồi vậy mà vẫn đợi Một cái gì đây từ quá khứ sinh sôi ở trong đá trên cây hay giữa lòng bàn tay chạm trổ run run khi tách khỏi đường nét già nua một hình dáng mới Tôi không thể nào nói hết nhưng tôi đã cảm nghe trên thân thể dịu mềm kia đang trở mình lặng lẽ Như tiếng trả lời lặng lẽ của con tim Một tiếng trả lời rất nhỏ Rất nhỏ thôi để tự mình phải lật lại hoài từng chữ Như chính mình đang tự hứa trước tình yêu. 2 Tôi vốn là một chàng trai và là một đứa trẻ chỉ biết tin vào ánh mắt của Người thôi Cái chàng trai trong muôn kẻ si tình đã dạo gót khắp nơi chỉ để khắc họa vẻ đẹp của Người sâu trong cuộc đời say đắm vẻ đẹp cũ và vẻ đẹp mới lấm trên tay tôi bột tả với hồ *** Tôi trở về đây, nơi tôi đã yêu và đã từng vấp ngã đã buồn vui khi gạn đục khơi trong tập nói tiếng của Người trong sáng Và có khi tôi rơi vào thất vọng như rơi vào vòng tay nhân ái mẹ tôi (có lẽ tôi đã khóc) Nào ai biết vì sao mất mát bao nhiêu vẫn trở lại đây để gieo trồng hy vọng Bên dòng sông này, dưới chân thành ấy Đâu chỉ lật lên những dấu tích héo khô? 3 Ôi xứ sở của tôi chất ngất những đền đài và điệu hát giàu có hơn một vừng trăng và chiếu ngời trầm tưởng Chỉ để chia xẻ cho ai những vần thơ bay bổng thôi sao! Ôi tấm khăn bằng gấm hoa trải rộng nhưng bên trong ruột gan của mình con phượng hoàng đang cồn cào đập cánh Nó đập trúng giữa lồng ngực tôi Như tiếng giáng bổ của tình yêu và niềm khát vọng của tôi *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về bởi không thể nào chịu nổi tiếng đập cánh thiêng liêng kia ngày một lớn ngay giữa trái tim tôi. 12-12-1984 (13/6-85) |
MAI VĂN HOAN
NGÔ MINH
LÊ MINH PHONG
PHAN ĐẠO
ĐỨC SƠN
Nhớ anh Trịnh Công Sơn
LTS: Những đêm trăng nguyên Tiêu vừa qua, trên các chiếu thơ khắp mọi miền ở Thừa Thiên Huế, tiếng thơ của các câu lạc bộ thơ đã có dịp vang vọng. Sông Hương vui mừng khi chứng kiến không khí thơ vẫn rạo rực trong vắt, tinh khiết dưới trăng non tháng Giêng xanh, giữa tháng năm đầy ắp bụi trần.
PHẠM TẤN HẦU
Chim Dạ Du, vĩnh biệt
Tưởng niệm nhà thơ Lê Văn Ngăn
Trần Thị Yến Loan
Xuân về rồi Huế đẹp lắm không anh
Hoa mai rộ nở vàng hoe trước ngõ
Nắng sắc xuân có vương vào vai áo
Anh ngắm nhìn những buổi sớm ngoài hiên.
Là người nặng lòng với Huế, mặc dù quê ở Hải Phòng, lang thang kiếm sống tận Đồng Nai nhưng Trần Bảo Thư có những cách nhìn về Huế khá sâu và không kém phần tinh tế, thơ chị luôn ẩn chứa những suy nghĩ hướng về nguồn cội, khá nhuyễn trong thể thơ Lục bát, nhẹ nhàng, đằm thắm mà không kém phần quyết liệt. Có lẽ sự trải nghiệm trong chị đã vừa đủ để kiếm tìm và dâng lên bạn đọc những câu thơ mà người thưởng thức nào khi đọc thơ chị cũng phải để tâm yêu mến…
PHẠM TẤN HẦU
LTS: Bạn đọc cả nước biết đến Trần Vàng Sao từ thời chống Mỹ những năm 70 qua tác phẩm khá nổi tiếng: "Bài thơ của người yêu nước mình".
NGÔ MINH
PHAN CÔNG TUYÊN
Còn mãi tình thân
(Tặng các bạn sv Văn 4 - ĐHSP Huế, nk 1973 - 1977, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11)
PHAN ĐẠO
Bài ca thoát mình
ĐÔNG HÀ
Thơ cho mùa tháng 9
BẠCH DIỆP
LÊ VĂN NGĂN
PHAN ĐẠO
Theo tiếng chuông rơi rụng…
CHÂU THU HÀ
Em chắc rằng
ĐỖ VĂN KHOÁI