NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.
Ảnh: internet
Nhưng rồi chiếc vỏ đó, ít ra không phải nhờ sóng biển, nó đã thực sự được sống… Ta bỗng chốc cũng đặt tay lên tim, trái tim này mượn ta yêu thương, mượn ta để hò hẹn, nó làm ta cười rồi khóc. Nhưng ta khờ dại vẫn phải nói lời cảm ơn, rằng nó đã cho ta được sống…!
Một gã nghệ sĩ bước thẩn thơ dưới ánh nắng mùa đông, song hành cùng đôi chân gã là một cảm giác cô đơn. Từ trên cao, gã ngẩng chiếc đầu lắc lư nhìn những cành lá khúc khuỷu, trơ trọi,… gã thấy tâm hồn mình bầm tím, cái cách mà tình yêu đến rồi ngoảnh mặt làm ngơ… Càng nhìn những cành cây xác xơ, lòng gã càng bão nổi. Yêu thương lắm lúc chỉ là thoáng dại khờ, mà gã cứ cố đào bới hết những khoảng đất để ngờ nghệch tin rằng yêu là một cái cây và nó có rễ. Để rồi lang thang đủ mọi chốn, gã nhận ra yêu không có dấu vết gì, yêu hết sức mỏng manh, ẩn dật. Yêu là vết xước lên những tâm hồn chai lì vì mộng đời tan vỡ! Gã khù khờ ngồi lại một mình trên vỉa hè vắng vẻ, gã không nhớ là ở đâu, vì gã không nhớ nổi tên của những con đường. Tay gã với lấy một hòn gạch đá nhỏ, vẽ lên mặt đất một khuôn mặt méo xẹo của si tình. Lòng gã lúc ấy như một tia chớp lẻ loi trên bầu trời… Thì ra chết nó chẳng đáng sợ bằng cái cảm giác con tim thôi sống an yên. Gã đặt mình lên chiếc bàn đời trăn trở, tay với lấy khoảng không nơi người dưng là một màu trời trong cổ tích. Gã biết ở ngay mép bờ vô vọng này, là cái ngã ba đường ngoài kia, nơi gã từng mỉm cười ngây dại trước một hình dung không chung đường. Kể từ ấy, gã thèm được biết về tình yêu…
Trên mặt đất vốn phức tạp và vạn điều vật chất xa hoa này, gã nghệ sĩ chẳng thể nào tìm thấy một khái niệm về tình yêu sao cho thỏa lòng thành. Tình yêu không xuất phát từ những chữ nghĩa chính xác nào cả, không có những hệ quả định lý như những thứ được giải thích trong sách vở. Gã ta chỉ biết nếu yêu là một phép toán, nó chỉ có ba trang giấy ngắn ngủi nhưng làm người ta thấy bầu trời như rộng thêm. Đó là nếu một người yêu một người, đó là một cuộc tình. Khi có người thứ ba xuất hiện, nó trở thành một cuộc chơi. Và khi hai người đang yêu buông nhau ra, đó là cuộc đời… Tất cả đều khác xa vời với mong ước của gã, vốn chỉ là một cuộc hẹn. Gã nghêu ngao hát với cỏ cây đất trời, gã chỉ cần một cuộc chuyện trò. Bởi gã có thể không yêu nhưng không chịu được sự lấp lửng dâng lên cuồn cuộn trong những tiếng nấc của chính mình. Yêu là điều không ai dạy, yêu không bao giờ là chuyên môn để có thể mở một lớp học thêm, yêu là có học cũng không thể tỏ tường… Gã mù mờ nhận ra cuộc đời này dại lắm, gã có thể làm thạc sĩ, tiến sĩ hay một bậc thi nhân nào đó thì cũng sẽ không thể học qua nổi một lớp lá của tình yêu. Bởi nếu yêu là lí thuyết, là sách vở, gã biết gã sẽ phản lại hình thức giáo dục đó, khi yêu thương là lí do hiện hữu bất diệt và vô hình trên đời…
Trong tình yêu, thì ra tất cả chúng ta là một, bất kể chúng ta có là ai trên đời, chúng ta đều có một trái tim mượn mình làm chứng nhân cho hết thảy những nhịp đập kiêu hãnh của nó. Yêu không là khoa học, yêu không thể giải thích bằng giáo dục. Bởi nếu giáo dục là bà mẹ của khoa học, thì cha của khoa học sẽ là lí do tại sao con người ta sống và yêu. Khoa học sẽ dành cả cuộc đời để giải thích về hình dung của người cha đó, qua những nét mường tượng mờ nhạt mà giáo dục có thể nhớ được về cha của con nó. Rồi khoa học cố gắng giải thích những điều đó bằng tường tận khả năng nhưng cũng không thể nào gọi một tiếng cha trọn vẹn. Giáo dục có thông thái đến mấy cũng đã tảo hôn với tình yêu của loài người một cách ngẫu đời. Đó là lí do giáo dục dạy được mọi điều trên đời, còn tình yêu thì không. Giáo dục có thể kìm hãm hầu như mọi thói quen, vạn sự trong đời. Nhưng nó thà chết chứ không thể cấm cản những yêu thương, chờ đợi. Con người hằng ngày vẫn khuyên bảo nhau hàng vạn điều, để rồi nhận ra yêu bằng não chỉ là cách bậc người lớn huyễn hoặc để cố giáo dục về tình yêu. Khi mà thực chất toàn bộ mọi thứ khi yêu, dù là tỉnh táo hay mụ mị, nó là một khả năng vô thường của trái tim mà các y bác sĩ có mổ ra ngàn lần cũng không hiểu hết được. Như một phép ẩn thân, tình yêu cuốn hút và si mê đến mãn đời!
Đêm đông, sự khô ráo lúc này là một lời bịp bợm rằng cuộc đời gã nghệ sĩ cũng hong khô và nhẹ nhõm. Gã cười khẩy, đôi mắt gã đã bạc màu của một ngày bước vội. Yêu là liều thuốc gì, mà có chết đi gã cũng khát khao được đội mồ tiếp tục sứ mệnh… Gã cứ lẩm bẩm như một kẻ điên, cảm ơn những phước phần số phận đớn đau và mê muội…
Đừng bao giờ bảo yêu là không tỉnh táo, vì nếu yêu là đôi mắt tròn xoe và không suy nghĩ thì đó là ván cờ đánh cược. Bao kẻ trai thành công trên đời, bao gái xinh thành đạt, họ bảo họ không cần yêu. Đó chỉ là cách tình yêu trêu ngươi rồi vờn với kẻ đời như thể nó không bao giờ đến. Rồi nó lại như một cánh chim vờ mỏi đậu lại trên cành khô khúc khuỷu. Nếu cành khô không mảy may mọc lá cho chim kịp làm tổ, nó sẽ hoài bay đi…
Khi viết những dòng chữ hờn dỗi này, lí trí là điều thôi thúc gã!
N.T.K.T
(TCSH336/02-2017)
LÂM THỊ MỸ DẠ
Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.
THÚY BẮC
Cửa sổ gần bàn cu Và ngồi học, có một cây ớt mẹ trồng vào chậu đất để ngoài hiên. Cây ớt quả tím, hoa cũng màu tím, quà bác Tâm tặng mẹ. Không phải chỉ cu Và với mẹ thích cây ớt mà hàng xóm cạnh nhà ai cũng thích. Cây ớt quanh năm có hoa. Ăn hết lứa quả này, hoa lại kết lứa quả khác.
Đồng Thị Ngãi Lan - Đỗ Anh Tịnh
LGT: “Con thấy trong hồn con lững thững/ Một hành tinh không bóng người/.../ Ngồi ngủ gục bên khúc ca buồn vô vọng/ Ôi những ngọn gió đã giúp nến tỉnh ngộ”. Ấy là những câu thơ Nguyễn Trương Khánh Thi viết về Ba mình là cố nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng (mất năm 2006).
VĂN LỢI Mèo già Xám Vằn dường như chán ngán cảnh vật chung quanh và chính cả ngôi nhà mình ở, vào đâm ra bần thần, nghĩ ngợi. Trong rừng chắc hẳn sẽ có nhiều con vật xứng đáng để mình kết bạn. Cần phải đi vào đó xem sao - Xám Vằn nghĩ thế và quyết định vào rừng tìm bạn.
CỬU THỌ Có một chú cá Thia lia choai choai mới lớn, mình có vẩy xanh biếc, ánh lên rất đẹp. Trên chỏm đầu chú lại mọc lên một cái kì vểnh cao màu đỏ lửa trông như cái sừng trên đầu rồng. Vì vậy, chú được các cậu bé đặt cho cái tên oai vệ: Thia lia Rồng.
Lê Ký Thương - Nguyễn Loan
THIẾU HOA Ngày ấy...
Vương Hiền - Hoàng Dạ Thi - Nguyễn Thanh Kim - Lê Ký Thương
VI-TÔ-TÁT PẾT-KÊ-VI-XI-UÝT(Văn chương Xô Viết, số đặc biệt Thiếu Nhi 1984)
VĂN LỢITheo mẹ đi kiếm ăn, trống Choai thấy được nhiều cái lạ và hiểu lắm điều hay. Nhưng có một điều khiến trống Choai thắc mắc hoài, ấy là vì sao người ta ít để ý đến trống Choai, dù trống Choai có cố chạy nhảy, hoặc đập đập đôi cánh tí xíu, để tạo ra tiếng rẹt, rẹt lạ tai cũng không gây được chú ý cho ai. Còn bác trống Cồ thì bước ra khỏi chuồng đã được người ta nhìn ngắm rồi.
LÂM THỊ MỸ DẠ- Này, cậu bé, cậu biết vì sao tôi đến đây không?- Tôi biết rồi, cậu đi với mẹ tôi chứ gì?- Vâng, mẹ cậu đã đón tôi đến làm đẹp ngày sinh nhật của cậu.- Thế mẹ tôi đã nói với cậu như thế nào?
PHẠM THỊ BÍCH THỦYBuổi sáng ông mặt trời vươn vai tập thể dục sau một đêm ngủ ngon lành, trông cứ tròn vành vạnh. Ánh nắng lại ngời lên chan hòa, rực rỡ. Những lá thông rì rào kể chuyện cho ngọn gió nghe. Chúng cùng nhau dạo bản nhạc êm dịu muôn thuở.
Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trác - Tuyết Nhung
NGUYỄN THỊ VÂN ANH Lâm bé nhất nhà, là em út nên được cưng chiều nhất. Thế nên Lâm là đứa bé có nhiều đồ chơi nhất trong xóm. Một năm có bao nhiêu ngày lễ, ngày tết thì bấy nhiêu lần út Lâm được tặng đồ chơi. Đồ chơi chất đầy các ngăn tủ của chú bé.
Nguyễn Hoàng Sơn - Ngô Minh - Kiki
ĐÔNG HÀThực hiện kế hoạch hoạt động hè năm 2010, nhằm khuyến khích phong trào sáng tác văn thơ của thiếu nhi, đồng thời tạo điều kiện cho các em giao lưu, trao đổi kinh nghiệm và tìm nguồn cảm hứng, Nhà văn hóa Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Phòng VHTT và Phòng GDĐT Thành phố Huế tổ chức trại sáng tác văn thơ thiếu nhi năm 2010 dành cho các em đạt giải cao trong cuộc thi sáng tác thơ văn “Cây bút tuổi hồng” và các em đang sinh hoạt tại CLB Sao Khuê Nhà Thiếu nhi Huế.
PHẠM THỊ THANH TÚTrong khu rừng kia có một tòa lâu đài xây bằng đá quí. Không ai biết tòa nhà được xây từ bao giờ nhưng chắc là đã lâu lắm, vì những phiến đá đã được thời gian mài nhẵn bóng như những tấm gương soi. Vân đá nhiều màu nổi lên những hình thù kỳ dị. Tòa lâu đài ẩn kín dưới vòm lá của những cây cổ thụ, đứng xa không thể nhìn thấy được.
VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.
Trúc Thông - Quang Huy - Tuyết Nhung