Ảnh: Internet
Cửa Tùng! Tôi đi trên đất đỏ Những hàng phi lao xanh Tiếng biển vỗ về và gió Ngõ Cửa Tùng bình yên nghìn năm rồi Con còng biển chạy qua Như tuổi thơ băng qua tấm lòng mẹ Tôi như đứa bé đuổi theo con còng nhỏ Miệng reo hò Chợt sững sờ Một cây dừa sát kề mép nước Vết sẹo bom găm ăn suốt thân mình Vẫn nhoài ra biển Xòe bàn tay xanh vẫy cánh buồn xa Tôi từ đứa trẻ con bỗng hóa người già Trước cây dừa bị chém Không thể còn vô tư… Tiếng sóng vẫn nhắc kia Lời nhắc nhở đều đều từng nhịp Như tiếng vọng tâm hồn người đã khuất Bao hài cốt còn nằm dưới đất Chết nguyên hình trong địa đạo Vĩnh Quang. *** Bến Hải ơi! Tôi đã đến nơi đây Sông Hiền Lương chảy qua tôi ba mươi năm chia cắt Con sông xanh mềm mát Mà nóng nhất thế gian Đớn đau như vết bỏng Trên đất mình - Việt Nam Nhưng bây giờ Ôi bao nhiêu là gió Bên kia Cát Sơn Con thuyền qua sông chở người đi chợ Trên bến cát ngày xưa Con chẳng dám nhận mặt cha Vợ chẳng dám nhận mặt chồng Bây giờ con thuyền qua sông Lòng tôi mất cánh buồm buổi sớm Sao rưng rưng giọt nước mắt muốn ứa trào *** Lá trầu không xanh vô tư nhường kia Ai hiểu được mẹ một đời mất mát Chín đứa con tám đứa đã hy sinh Người lái xe tăng, người tháo gỡ bom mìn Người trực chiến máy bay, người tiếp nước ngọt cho đảo xa Cồn Cỏ Mẹ đứng đó Khuôn mặt nắng mưa, thăng trầm dầu dãi Sao thảnh thơi, nhân hậu quá chừng Bao đứa cháu trai lớn lên từ địa đạo Giờ đi biển “ăn sóng nuốt gió” Ngực phơi căng như lá buồm nâu *** Bông cỏ mặt trời vàng tươi lăn trên cát Đánh thức thời thiếu nữ Chú còng nâu lấp ló trốn tìm nhau Gọi về tuổi thơ Và cát trắng Dâng lên nỗi nhớ Ánh trăng dịu dàng… Đêm nay đêm cuối với Cửa Tùng Tôi càng hiểu hơn cội nguồn đất nước Tình yêu tôi xót xa, mặn mòi, sâu bền như biển Tình yêu không bình yên mà sóng vỗ liên hồi Tôi như đi trong huyền thoại Cửa Tùng ơi! Biển Cửa Tùng, 15-6-1985 (14/8-85) |
THANH THẢO
Nguyễn Thụy Kha - Hải Bằng - Hải Kỳ - Hoàng Vũ Thuật - Võ Văn Trực - Mai Nguyên
LÊ VIẾT TƯỜNG
Nguyễn Loan - Lê Sỹ Thạc - Vạn Lộc - Phạm Xuân Phụng - Châu Thu Hà - Đỗ Văn Khoái - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Thiền Nghi - Phan Hoàng Phương - Nguyên Tiêu
BÙI VĂN BỒNG
XUÂN HOÀNG
L.T.S: Hồng Thế, tên thật Phan Hồng Thế, sinh năm 1948 tại Bố Trạch, Bình Trị Thiên. Anh có thơ in từ năm 1973 trên các báo Văn nghệ Quảng Bình, Văn nghệ Bình Trị Thiên và Tạp chí Sông Hương. Hồng Thế là một tác giả cầm càng gieo hạt đích thực. Thơ anh giàu âm hưởng đồng quê hòa quyện nhuần nhuyễn với chất suy tư phóng khoáng của người lính.
Thanh Thảo - Lý Hoài Xuân - Dương Thành Vũ - Tuyết Nga - Lê Minh Quốc - Nguyễn Hữu Quý - Trần Văn Hội - Nguyễn Duy
Nguyễn Hồng Vinh - Trần Nhuận Minh - Lê Vi Thủy - Vĩnh Nguyên - Phan Lệ Dung - Từ Nguyễn - Phan Văn Chương - Phùng Sơn - Đào Tấn Trực - Đức Sơn - Ngàn Thương - Nguyễn Loan
NGUYỄN HỚI THỌ
Trương Kiến Giang - Phan Kỷ Sửu - Nguyễn Trọng Tạo - Kim Liên - Xuân Hoàng - Vĩnh Nguyên
Hồ Thế Hà - Đào Duy Anh - Trần Phương Kỳ - Hoàng Lộc - Lê Vũ Trường Giang - Hồng Vinh - Huỳnh Thúy Kiều - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Minh Khiêm
TỪ HOÀI TẤN
Tặng bạn cũ
PHAN HOÀNG
Trong cơn hoang dại bung mình, Hà Duy Phương chợt ngưng mọi giác quan để lắng nghe nỗi kiệt khô của tình yêu sắp sửa. Cái nghiêng mình kỳ diệu này khiến đêm tái sinh bay ngang tháp cổ như một cánh bướm ma rã rời đuối mộng giữa mùa hoang ngốt gió.
LÊ VĂN NGĂN
Ngô Minh - Đỗ Văn Khoái - Tôn Nữ Thu Thủy - Nguyễn Phi Trinh - Văn Lợi - Nguyễn Như Mây - Hồng Thế - Thiệp Đáng