Em ác quá Trong đôi mắt em như có lửa Trong nụ cười em như có men say Dẫu vô tình - anh vẫn cứ ngất ngây Em ác quá - giết anh bằng nỗi nhớ. Anh bị choáng - lần đầu tiên gặp gỡ Trái tim anh đi lạc mất đường về Đôi mắt em có phép màu kỳ lạ Hút anh vào sâu thẳm cõi đam mê. Cần Thơ, 1997 Cô đơn Một mình lang thang Mưa rơi Đường phố ngập tràn Xe ngược xuôi hối hả Không rõ mặt người. Ánh đèn đêm Lạnh lùng những gam màu Con thiêu thân Say Chết bên thềm! Mưa! Quán cafê ủ rũ ánh mắt buồn Những cô gái ngồi chờ khách Nụ cười hiếm hoi Dè dặt Không cho tôi và Cũng chẳng cho ai! Thời gian trôi - hờ hững Những sắc màu lạnh lùng Lỡ chìm - nổi - giữa biển đời - dâu bể Đâu cũng thế - dù đi đâu cũng thế Nỗi cô đơn Ai tránh được bao giờ... TP. Góc khuất Có những lúc ta nên ngồi một mình Nơi góc khuất Quán cà phê đường hẻm Kéo thời gian - ngừng trôi Để chiêm nghiệm cuộc đời. Tất cả sự ồn ào, náo động Làm đổi màu tư duy Biến thế giới phẳng thành điểm chết Hãy cho tan vào giọt cà phê. Có những lúc ta nên ngồi một mình Góc khuất Nhâm nhi giọt đắng trong đời Hóa giải buồn vui, được mất Để mai lòng nhẹ nhõm thảnh thơi. Hãy tìm riêng cho mình góc nhỏ Để nhìn không gian đa chiều Thế gian bồng bềnh, chìm nổi Ta vẫn là ta. Góc khuất Giọt cà phê đắng Sự tĩnh lặng Cho ta chợt tỉnh nhiều điều: Những ý nghĩ điên rồ Lòng tham Sự tính toán chi li, vị kỷ Phải nhường chỗ cho tình yêu. TP. (nguồn: TCSH số 215 - 01 - 2007)
|
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO