NGUYỄN THIỆN ĐỨC
Ảnh: internet
Ánh sáng của đêm thẳm
có cần phải nói ra điều đó không em
có cần phải nói ra rằng những đóa hoa kia nó mê hoặc
không phải ở sắc màu mà là ở hương vị hiến dâng
có cần phải nói ra rằng
lẩn tránh chính là đối diện một cách thầm lặng
có cần phải nói ra như vậy không
hỡi mùa thu xa thẳm?
thân xác sinh ra không phải để hiến dâng mà là đôi mắt
thân xác không đủ khả năng hiến dâng
ngay cả trái tim dẫu có quyền hạn và phép mầu đến đâu
cũng không thể có “ngôn ngữ hiến dâng”
chỉ có đôi mắt mới đủ sức hiến dâng bằng sự dốc cạn
chỉ có đôi mắt mới đủ sức dốc cạn cho sự hiến dâng
tình yêu không phải là thứ âm thanh ngân lên từ rỗng không
sự ngăn cách đã nối tình yêu chúng ta lại bằng sự im lặng
sự ngăn cách đã nối tình yêu chúng ta lại bằng sự nhớ nhung
giống như ánh sáng đã nối mặt trăng với mặt trời
giống như ánh sáng đã nối mặt trời với muôn vì sao
nhưng ánh sáng của vầng trăng không phải do mặt trời
mà là đêm thẳm
có cần phải nói ra như thế không em
hỡi mùa thu xanh thẳm?
Sự sâu thẳm của bóng đêm
quấn đêm lại thật chặt
và nằm ngủ một mình trong cô đơn thênh thang
chẳng cần cài nút
bóng tối quá rộng không đủ chỗ cho nỗi buồn lăn trở
khiến côi cút lòi chân ra ngoài
cảm thấy lạnh run
giờ mới hiểu nổi vì sao
mặt trời luôn cóng run bởi sức nóng của mình
trên bờ mi thăm thẳm của im lặng
những giọt nước mắt từ tận đáy tiếng khóc
rừng rựng lăn ra
đọng lại trên khuôn ngực ánh sáng
… tấp vào một sa mạc rực rỡ óng vàng
sau khi gắng sức để bơi qua vùng da thịt trắng nõn của đêm tối
đôi mắt rào rạt đẹp mê hồn của nàng ngước lên dưới ánh trăng như một đại dương mênh mông
trinh khiết khỏa thân
mùi hương của những cơn sóng hừng hực
sao?... sự cao quý không cho phép hay lòng tự trọng
nhưng nỗi đau đã kịp cuối xuống bọc lấy niềm ngạo mạn ngất ngưởng của ta như bọc lấy một đứa trẻ
nàng quá rạng rỡ trong trái tim tôi
giống như đêm tối đã rạng rỡ bởi sự sâu thẳm
giống như nỗi buồn đã rạng rỡ bởi những giọt nước mắt
guộn nhớ thương lại
như hoàng hôn cuộn lại ánh ráng
nằm nghe ánh trăng ngoài kia du dương
… “chỉ có những giọt nước mắt thực sự mới có thể lau khô được nỗi buồn”…
(TCSH357/11-2018)
Lê Lâm Ứng - Nguyễn Sĩ Cứ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Sơn Nhân - Nguyễn Ngọc Phú - Minh Quang
MAI VĂN PHẤNMũi tên bóng tối
LÊ THANH NGANgười thổi sáo
Trịnh Thanh Sơn - Nguyễn Văn Thọ - Phan Xuân Sơn - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Lê Hoa - Lê Khánh Tuyết - Vương Hồng Hoan - Hà Vũ Giang Châu
Mào Ết - Phạm Xuân Ngọc - Trương Hữu Thêm
CHU THẾ LUYẾNCha tôi
PHAN HUYỀN THƯCáo phó
NGUYỄN TRỌNG MẬUTình khúc Nậm Khao
LƯƠNG NGỌC ANNgười thừa kế
THU NGUYỆTSóng rơi
NGUYỄN PHI TRINHTa với con diều giấy
Phan Trung Thành - Đặng Kim Liên - Lê Thị Mây - Trương Quân - Lê Huy Hạnh - Nguyễn Thanh Kim - Lưu Xông Pha - Phổ Đồng - Trần Quốc Thực - Ngàn Thương
NGUYỄN THỊ THÁINghe dự báo thời tiết
THI HOÀNGDấu vết
Ngô Thế Oanh - Minh Việt - Nguyễn Đăng Việt - Nguyễn Huy Anh - Tô Văn Hiệu - Huỳnh Minh Tâm - Liên Nam - Tân Lĩnh - Nguyễn Thanh Mừng - Lê Quốc Hán
Món quà này xin gởi đến các bạn (Viết trong ngày NATO tấn công Nam Tư)
HOÀNG CẦMHồ Tây xưa... nay...
NGUYỄN TẤT HANH Kính tặng nhà giáo Ngọc Phan
Hải Bằng - Trinh Đường - Lê Viết Xuân - Nguyễn Nhã Tiên - Hồ Trường An - Nguyễn Văn Quang - Lưu Lam Thi - Minh Hiền - Nguyễn Ngọc Vượng - Đông Triều - Nguyễn Văn Dinh - Hải Trung - Lê Lâm Ứng
Hà Huy Tuấn - Đông Hà - Vương Tùng Cương - Nguyễn Văn Hoa - Bùi Đức Vinh - Phan Hữu Giản - Tô Hoàn - Chu Minh Khôi - Thu Nguyệt - Nguyễn Ngọc Phú - Huỳnh Mạnh Tiên