NGUYỄN THỊ BÍCH PHƯỢNG
Sáng
Chả ai biết bình minh thức dậy bao giờ
Họ từ bỏ giấc mơ khi ánh nắng chực chờ bên khung cửa nhỏ
Bật tung sự tĩnh mịch của thinh âm
Một ngày mới được khơi nguồn.
Những thân xác được ngụy trang trong bộ com-lê bóng lóa
Những chiếc đầm công sở tưởng chừng trong suốt
Họ mộng du lạc vào dòng người trên đường
Còi xe, đèn đường, khói bụi… tất cả cùng khiêu vũ
Giai điệu rum-ba kì quặc.
Chiếc đồng hồ bắt đầu cuộc chạy ma-ra-tông lệch lạc
Họ bắt đầu cho - nhận những lời nói
Những giọt cà phê nhảy tung téo trên từng phím máy
Tiếng máy in xì xèo như kẻ bị bỏ đói
Tiếng hơi thở con người dường chen chúc nhau.
Tất cả chừng bắt đầu
Sự sống…
Trưa
Nắng đang chực chờ như quả cầu lửa
Ngày bị nuốt chửng trong thinh lặng
Con người hóa mù lòa trong cặp kính đen
Ai…
kẻ nào đã chế tạo ra bộ áo giáp hoa
Hùng mãnh chinh chiến giữa xa lộ
Họ quên mất tên nhau
những kẻ xa lạ…
Rồi tất cả bị cướp đi giọng nói
Những ngón tay kỳ dị
Một lời chào quằn quại
Được thốt lên…
Chẳng lẽ…
Người ta say
Người ta mê
Người ta chết trong mật nắng
Người ta giết nhau bằng một ánh nhìn
Ngày bỗng hóa nhòa nhạt
Trái tim không khóc nỗi
Họ lục tìm hơi thở…
Không…
Họ méo máo nắm lấy tay nhau
Rên rỉ tình người...
Chiều
Người ta bắt đầu ùa ra đường
Con phố chừng nín thở
Họ cõng trên lưng những đứa con của số phận
Cuộc rượt đuổi được kích hoạt
Ai sẽ tiến xa hơn
Ai sẽ bị bỏ quên bên hốc thời gian cũ mục
Trời oằn mình đỏ rực hằn lên nỗi đau màu xám
Chẳng còn thứ ánh sáng nào là thiện nguyên
Chúng đều mang tội lỗi
Thời gian cột sợi dây nghiệt ngã
Không chút từ bi, riết lấy chúng ta
Và khi hoàng hôn buông rèm trong đáy mắt
Là khi ta biết chẳng còn cơ hội nào
Không gian chừng co rút
Như một lão già sợ bóng đêm
… chực nuốt chửng lấy linh hồn.
Tối…
Một kẻ tham lam nào đó đã nuốt chửng những tia nắng cuối cùng
Nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị
Những cột đèn đường bỗng bốc cháy
Ngã quỵ thành những vệt sáng loang dài
Tôi đã thấy những cái bóng khèo khào đi tìm tĩnh lặng
Họ đâm đầu vào màn đêm như con thiêu thân chờ chực sự chết
Người đàn bà phơi tóc trong đêm
Ngồi vá những vết thương của số phận
Thành phố bị chối bỏ như đứa con hoang
Cuộn mình trong tấm phông rách nát
Tất cả đều giã từ vào cõi mộng
Tìm một chút bình yên…
Thành phố chết
Đêm chết…
Những linh hồn chết
Tất cả đều bị bỏ quên
Vũ trụ ngừng thở
Chỉ
còn
tiếng lao công
đối thoại
cùng thinh lặng!
(TCSH356/10-2018)
Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi
Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều
NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).
...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...
...Bồng bồngBống bốngBông bông...
...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh