Nhà thơ Đỗ Hoàng - Hải Bằng ký họa
ĐỖ HOÀNG Nhặt từ bùn Nhặt từ bùn bông sen trắng , bông sen hồng… hương thơm nghìn năm nhặt từ bùn hòn than đen nhánh nắng trời cánh rừng đại ngàn còn in dấu biết đốt những mùa đông sưởi nồng trái đất nhặt từ bùn hạt thóc nằm trong tối đen hơn triệu năm đến hôm nay qua hơi ấm bàn tay người lại mọc để mùa màng thêm hạt như tình yêu ủ chín bất ngờ và cũng bất ngờ nhặt từ bùn những câu thơ thời gian không hóa thạch! 4-1984 Ngã ba tuần Ngã ba Tuần đây! Ngã ba Tuần Núi thì cao vút, nắng thì xanh Không gian hương mật đôi bờ phấn Một tiếng hò đưa giọng ấm lành Em gái về đâu ngày trẩy hội Như đã quen thân tự thuở nào! Nhà ai sau phố vàng hoa mướp Con gió đôi bờ theo sóng chao Đã hết những chiều đưa rét muộn Vườn râm bên bến trắng hoa cam Biển xa phơi phới mùa ngô sớm Nón loáng hàng đôi nét dịu dàng Anh đi đánh giặc mười năm lẻ Gặp ngã ba nhiều, nhớ ngã ba Dòng sông gần lại đôi bờ rẽ Hai ngả về chung một hướng nhà Với bao kỷ niệm màu mây trắng Lòng cứ trong lành nhịp sóng êm Tiếng gió hàng tre thơm vị nắng Ngoài miền kinh tế hẹn người lên! Bao nhiêu năm ấy về đây Huế Giặc giã tàn rồi còn mùa xuân Lời thơ mời bạn ngày thơ trẻ; “Cồn Hến buồm giong ngược bến Tuần” (*) Sao một nét lòng thân thuộc thế Non nước mình đâu cũng giống nhau Tưởng như bên bến vườn sai trái Anh đã từng đi dưới bóng cau! 2-1978 -------- (*) Thơ Tố Hữu Bốn mùa hoa Khi mùi hoa thị thơm xa Là thu êm ả quê ta lại gần Khi hoa dâu lấm tấm cành Là đông giá lạnh heo hanh cuối đồi Khi hoa cau nở trắng trời Là mùa xuân của trăm nơi lại về Rồi hoa sim tím đồi khe Rỡ ràng sắc nắng mùa hè lại sang Cỏ cây thầm bảo dịu dàng Với ai gắn bó tình thương núi đồi Tháng ngày anh sống em ơi! Thời gian biết nói bao lời thầm riêng Một ngày anh lắng lời em Cái ngày đẹp ấy có tên bốn mùa. Thu 1977 (13/6-85) |
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN
VĨNH THÔNG
Nhiên Đăng - Nguyễn Loan - Nguyễn Hữu Quý - Trần Khoa Văn - Nguyễn Hoàng Thọ