Chùm thơ Ngọc Tuyết

13:56 20/10/2011
NGỌC TUYẾT

Nhà thơ Ngọc Tuyết - Ảnh: lucbat.com

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Trò chơi


Như loài dơi đêm căng cánh buồn níu trĩu
rớt giọng ru khàn
mất chuẩn đường bay
thân thể mê man trên nghìn bóng sáng hoài nghi
rã rượi
tưởng chừng bầu trời già cỗi sẽ vô vàn mất mát
giấc ngủ tưởng chừng không bao giờ trở dậy
trong góc ngày - chiếc gường quay lên, xuống tựa trò chơi tung xiếc phận người

Yên tĩnh, yên tĩnh thật kỳ diệu
vầng trán rươm rướm tụng ca bàn tay mát dịu
sột soạt vết thương hồi sinh bởi chút tình người sót lại
chiếc áo choàng trắng lặng lẽ điểm danh
ống tiêm nhiệm mầu bơm đẩy hạnh phúc vào tĩnh mạch
sòng phẳng tự do bay lên một điệu cười
mê sảng

Qua khe cửa, nhìn qua khe cửa
dấu chân sự sống quay cuồng bao ý nghĩ
bao giờ thấy mặt thần linh
khi những ngôi sao đều thuộc về đêm tối
lời nguyện cầu nhấm nhá
con cú mèo đang làm dấu thánh
rửa tội
vâng rửa tội


Trên chiếc cầu đời


Lóng đông len rãnh kín thở dài
đêm sần sượng trộn trạo những âm thanh vấp vòng eo ám mốc
em ngồi bên đường viền dự tiếp phần nghi lễ tiễn đưa
thiên sứ già nua rùng mình vớt vát những rối rắm đám phù vân thon thót giả danh
những ảo giác lưỡi lê đâm vào từng giấc mơ đầy mùi thuốc ngủ

Biết chẳng lành!
những con thiêu thân vẫn buồn hiu vác bóng mòn lao vào vùng sáng
ngày mai nhai đất cục tội tình
trong những nấm mộ em chôn rục rã dối lừa, phản trắc, điêu ngoa... từ bạn, từ tình yêu, từ sơ giao ban tặng không nghĩa trang tưởng niệm
mọi thứ đã chìm vào yên lặng lãng quên

Đêm hoen gỉ
đánh rơi tiếng khóc
giấc mơ mồ côi ngã rẽ mỏi mình
Ơi những im lặng thưa thớt
bồn chồn
ơi một tờ lịch tiễn năm
giàn giao hưởng nghèo khó bỗng vang lên khúc dẫn
em tận tình dâng bàn tay bấu vào bình minh hiếm muộn
che đậy bao muộn phiền ý nghĩ
hẹn hò với tháng giêng mông lung...
thấu kính hoang tưởng màu gì quét tiếng chuông dội vào mùa đông chết
chờ một đêm trừ tịch - đêm hun hút những khoảng trống đầy ma lực
rót vào em câu kinh tình yêu đầy xác tín - hy vọng vẽ kiêu hãnh lên đôi chân đứng thẳng
cơn nhiệt em nóng giấc mơ trăng loang loáng xuống mặt hồ
nôn nao réo gọi từ cõi mờ vọng lại
sức bật lạ lẫm đông cứng em trên môi đời từ cuộc người tan chảy

Trên chiếc cầu đời người vội vã - nước dưới chân xiết khua âm
vọng hứa hẹn dâng mùa
em như loài sứa trong suốt không mang những ẩn dụ
thanh khiết
anh
bình minh tưới vào xuân cám dỗ không lời.


(272/10-11)





Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.

  • LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng

  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội

  • Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.

  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...