NGHIÊM QUỐC THANH
Ảnh: internet
Đoản khúc trầm
Lựa một màu áo
Này là…
Những buổi sáng với xôn xao biếc nắng
Cây bàng dang tay
Lá non mỏng đong đưa
Vũ khúc vờn sân chim sáo
Ta khoác nắng trên vai
Mang về từng cái tên, con số
Những vân vê đi qua
Vòng xe tan theo vạt khói
Bồng bềnh gió
Bồng bềnh đêm
Ánh đèn có ngửa
Nuốt chửng tiếng lá cay nồng
Ta nhuộm khuya khoắt ngó mong
Mang về nỗi đau hình hài vết xước
Chiếc nón xanh trời tháng Tám
Nhịp lên tiếng gió
Hành khúc cấy mạ đồng sâu
Mắt nhìn ngây ngô ngày đó
Ta vác sương sớm trên vai
Mang về bội thu và thấm thía
Của thanh tân rồi đã phai sờn
Màu áo nào cho chính hôm nay
Trầm thêm, trong nhớ, ngậm ngùi hơn.
Ta nào đâu bất biến
Thật lạ
Trong lúc những cánh chim trời bay lên
Gần nhau và bỏ rất nhiều khoảng mênh mông bầu trời
Thấy một cá thể được dìu đôi cánh
Bầu trời vẫn xanh và mây khẽ ngẫu khúc trôi
Những cánh chim trời lao xao
Về hướng ánh mặt trời
Cánh chim kia bay ra
Hót rằng hành trình này ấm áp
Từ từ thôi
Hót rằng hứa sẽ cùng bay cho phải phép một chuyến đi
Thiên di nơi khác
Tất cả những cánh chim đang bay cứ bay mỗi ngày một đích đến
Cánh chim kia hót lời trong trẻo
Ta cũng giật mình đứng dậy dõi theo
Hình cánh chim - một chấm đen trong tầm mắt
Mà như che mát cả một khoảng trời
Nóng gắt
Ta nghe bên tai tiếng hót
Rằng có phải người đang lo lắng gì
Nắng hong khô môi cười ai đó
Nắng vắt thân gầy
Nắng chuốt cạn thời vóc của phổng phao
Có gì quan trọng lắm đâu
Ta nào đâu bất biến
Đàn chim cứ bay đi
Ta ngồi đây ca hát
Rồi mai hẵng về
Cầm đũa trên tay chỉ để đợi cánh chim sà xuống mời nhau
Xen vào giữa dãy ghế nhìn lên trời cao vút
Nép phẳng phiu với muôn nghìn viên đá nhỏ
Bầu trời sâu thêm
Mặt đất nối dài
Song song và bất tận
Ơi cánh chim kia hót lời minh triết
Ta vẩn vơ suốt chặng đường về.
(TCSH375/05-2020)
LGT: Khánh Linh là bút hiệu dành cho thơ của Trần Thị Huê (sinh 1970 ở Quảng Ninh, Quảng Bình), tác giả của 3 tập thơ đã xuất bản: Giấc mơ nhật thực (2012, giải thưởng Lưu Trọng Lư năm 2017), Giữa tro và cõi sống (2014), Mặt trời đến lớp (thơ thiếu nhi, 2017).
Đỗ Tấn Đạt - Nguyễn Hoàng Thọ - Hoa Nguyên - Trần Đức Tín - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Thanh - Mai Diệp Văn - Lưu Xông Pha
Đinh Hạ - Vũ Tư
NGUYỄN TRỌNG TẠO
TỪ HOÀI TẤN
HOÀNG VŨ THUẬT
MAI VĂN PHẤN
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Trương Đăng Dung - Hồ Thế Hà - Đông Hà - Phạm Nguyên Tường - Trần Ngọc Trác - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Man Kim - Hà Duy Phương - Phan Trung Thành - Hường Thanh - Lâm Hạ - Vũ Thiên Kiều - Trần Thị Tường Vy - Lê Vĩnh Tài - Bạch Diệp - Nguyễn Văn Vũ - Đinh Thị Như Thúy - Nguyễn Thanh Mừng - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Hạnh Ngộ - Nguyễn Hữu Trung - Phan Lệ Dung - Trương Đình Phượng - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Tất Hanh - Ngàn Thương - Phạm Quyên Chi - Anh Thư
THÁI KIM LAN
TRẦN VẠN GIÃ
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
LƯƠNG NGỌC AN
Nguyễn Thị Thúy Hạnh từng viết “Thơ ca, chẳng phải sao, trước hết là lời tự sự của/ về thân phận?” (Những chuyển động chữ), và trong một bài thơ khác, lại viết: “Sau lưng tôi/ Một chiếc bóng bị thương” (Hà Nội)...
Huỳnh Gia - Lê Hào - Bùi Kim Anh - Nguyễn Hàn Chung - Phan Nam - Nguyễn Chí Ngoan - Võ Văn Luyến
SƠN TRẦN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
TRẦN HUY MINH PHƯƠNG
PHAN DUY
ĐÔNG TRIỀU