LÊ THÁNH THƯ
Ảnh: TL
Tự hát cho mình nghe
Tôi huýt sáo ở vườn sau khiết tịnh
Bài hát buồn biển xanh
Lê thê gió dưới tàn hoa ngũ sắc
Nghe khô héo ngày đã mất
Em tan ra như khói mỏng
Tôi mê sảng
Giữa vườn nhà um khói.
Không người đi từ đây
Chẳng còn ai quay trở lại
Trời vẫn xanh thê thiết trên đầu
Tôi ngồi trước thềm nhìn con chó già ngủ gật
Nghe trái chín rụng
Nghe tiếng mèo kêu ăn
Buồn
Không nói…
Không có gì phía trước
Chẳng còn gì phía sau
Tôi huýt sáo bài ngụy âm lạc loài trên rẫy đầy gai mắc cở
Và bỏ đi
Không nói.
Tôi chẳng còn đợi ai
Nơi mảnh vườn um khói.
Blues trên cánh đồng
Người đàn ông trở về đứng hát trên thành cầu
Nghe tiếng tù và tan trên cánh đồng nắng hạn
Đôi mắt màu tro
Ứa ra những hồi niệm nhiều năm mê sảng.
Tiếng tù và loang kín mặt sông con
Người đàn ông ném đốm lửa chưa tàn
Cánh đồng rạn vỡ chân chim
Nơi này
Cỏ không thể xanh.
Nơi đây, người thức bên kia sông
Bao dáng hình củi mục tưởng trọn đời không thể sống
Vẫn hom hem nụ cười góa bụa
Vẫn hồn quê thanh khiết sáng cả sân nhà
Vẫn thân cò lặn lội qua sông
Bàn chân cắm xuống mặt đất nhếch nhác mùa màng
Người mắt màu tro
Lặng lẽ
Tẩm mình trong nhang khói.
Tiếng tù và cày xới hoàng hôn
Trên cánh đồng ngập tràn mộ chí
Đâu đây vẳng tiếng kêu
Phải tiếng linh hồn gọi nhau từ làng dưới ngược lên
Níu ngày chậm lại
Chậm lại… tàn hương.
(SH285/11-12)
LTS: “Niềm đam mê vô tận của tôi là đọc, làm thơ, viết văn và khao khát đến cháy bỏng là có đủ thời gian để thực hiện niềm đam mê ấy”. Khát khao ấy đã đi cùng năm tháng với nữ thi sĩ Vũ Thiên Kiều từ khi còn là cô học trò giỏi văn toàn quốc (1985), cho đến hôm nay, khi công tác tại Ban Dân vận huyện Hòn Đất, tỉnh Kiên Giang.
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý