KHẢ LÔI VIỆT VƯƠNG
Ảnh: internet
Con đường trăng
(Tặng mẹ)
Mọi con đường đều đi vào bóng tối
Con đường trăng nhạt nhòa
Hơi sương lạ
Mùi tóc rối
Của tuổi ba mươi
Người đàn bà trông theo xa lạ gót chân đi
Đi mãi
Vào xa khuất con đường trăng vĩnh biệt nửa cuộc đời.
Đôi mắt trẻ ngây ngây trên cánh đồng lay lắt khói bơ bơ.
Đường về nhà xa quá
Đợi trăng lên rồi
Đợi cha đi rồi
Quay lại...
Cánh đồng xa ta nằm trên rạ úa
Ngái nồng hoang thơ
quanh quẩn
một mình.
Ngày xưa
Bây giờ
Lá đổ
Đã già mẹ ba mươi
Ta vươn qua trẻ nhỏ
Màu trăng vẫn thế chưa tan
Nhưng con đường đã khác lâu rồi trăng ơi.
Sẹo không màu
Nhà vắng tênh
Lửa đã tàn
Hoa nguội hương
Buồn lăn lóc
như hòn bi
trên gối nhàu.
Em thắp lửa
soi tình yêu
bằng bao diêm
còn xót lại
Em yêu tôi
như cuộc chơi
cho mắt lòa
Mưa - trong mưa.
Mối tình đầu
như vực sâu
ôi! Vết sẹo
không có màu.
Em vội đi
quên nỗi buồn
không đòi mang.
Gian nhà hoang
căn phòng tối
nhốt buồn này
đi lang thang.
(TCSH359/01-2019)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN