NHƯ QUỲNH DE PRELLE
Minh họa: Nhím
Biên giới của những con chữ
Tiếng vọng xuyên không gian
xuyên thời gian xé tan màn đêm
một người đàn ông bay
trên không trung với những nụ hôn của gió
hôn mãi hôn mãi
neo trên một cành cây
nỗi buồn không biến mất
không bao giờ
và rồi một ngày hạ xuống mặt đất
nở hoa
bừng lên những mầm xanh
có bao giờ mất đi
người đàn ông mọc cánh trên những con chữ
tìm ra tình yêu của ngày thường
trên những luống rau thơm bên cạnh cỏ non
và những hàng rào thép
bước sang bên này biên giới
ở lại phía bên kia chân trời
một một hai
hay năm sáu bảy
đếm bằng phép tính
hay bằng sự phi lý vô thường
đếm bằng đốt ngón tay hay những trò domino kinh điển
một một hai ba bốn năm
hay n lần đếm
n lần trọng lượng trên những bàn cân
người đàn ông nằm yên
tĩnh lặng
giữa ánh sáng của mùa trôi ngang qua bất thường như bình thường
có còn như nhau không trong một đôi mắt nhân sinh
người đàn ông ngồi trong rừng trước mùa lá chín
tìm hoài chiếc lá cô liêu
chiếc lá diệp lục không bao giờ úa tàn
như mãi là mầm xanh nghìn năm tuổi
người đàn ông đi trên những con đường mơ
như trên giây tơ
chạm vào mùi hương
của sự tồn tại yên tĩnh
Thiền
nỗi buồn trên cây
không tuổi
không niềm tin
không hoài niệm
tiếng vọng còn mãi
trên đôi bàn tay đầy máu và mồ hôi
của những trang viết còn dấu son ai
(TCSH335/01-2017)
LTS: Nhắc đến Trần Thị Huyền Trang chắc hẳn bạn đọc Sông Hương không thể nào quên truyện ngắn “Đắng như hạnh phúc” trên “Trang viết đầu tay” của Tạp chí Sông Hương số 7 (tháng 6.1984). Tựa đề này sau đó được lấy làm tựa đề chung cho một tập truyện ngắn của CLB Văn học Trẻ Huế.
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương