Chùm truyện ngắn

14:56 23/09/2024

NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾN      

          Truyện ngắn dự thi 1993

Ảnh chỉ mang tính minh họa (sưu tầm)

Ông giám đốc và người xin việc


Ông giám đốc đang mải mê với đống tài liệu, sổ sách. Một chàng trai bước vào. Ông ngẩng mặt hỏi:

- Anh cần gì ?

Người thanh niên trao cho ông tập hồ sơ xin việc, nói :

- Tôi muốn xin vào làm lái xe ạ.

- Lái xe chúng tôi đã đủ - ông giám đốc trả lời cộc lốc, rồi trả tập hồ sơ.

Chàng trai buồn bả cáo lui. Ra đến sân, anh cúi xuống nhặt vật gì đó rất nhỏ cho nhanh vào túi. Thấy thế ông giám đốc giật giọng :

- Này anh kia !

Chàng thanh niên quay lại. Ông hỏi :

- Anh vừa nhặt được cái gì thế ?

- Thưa ông, cái đinh ốc ạ. Nhiều khi nó cũng được việc lắm đấy !

- Anh đưa hồ sơ đây, hai giờ chiều nay đến nhận việc.

Hai giờ kém năm phút, người thanh niên đến. Hai giờ, ông giám đốc giao cho anh chiếc xe chở hàng. Chàng trai mở cabin, rồ máy, cho xe ra cổng rất điệu nghệ, ông giám đốc phóng xe máy theo.

Dọc đường, trời tự nhiên thay đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến. Sấm chớp ầm ầm. Người lái xe cho xe dừng lại bên đường, bước xuống hí hoáy một hồi sau đít xe rồi lên xe đi tiếp. Sợi xích kéo lê trên mặt đường tóe lửa.

Những hành động ấy không lọt khỏi mắt ông giám đốc.

Năm giờ chiều, tại phòng giám đốc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người thanh niên bước vào. Ông giám đốc trao cho anh tập hồ sơ và nói :

- Anh là người cẩu thả, không biết bảo vệ của công, xe chạy mà để xích kéo trên đường.

- Thưa ông, tôi làm thế để chống sấm sét, bảo vệ tài sản đấy ạ.

- Anh đưa hồ sơ đây cho tôi và ngày mai đến làm việc.

Nói xong, ông cho tập hồ sơ vào tủ, khóa chặt lại. mỉm cười.

                         Huế, 1993

 

Sao mẹ không về


Hiền là cô gái xinh đẹp, đài các. Hưng là chàng trai tài hoa, lịch lãm. Khi họ lấy nhau, mọi người đều khen là đẹp đôi và hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đời sống kham khổ. Hiền lại quen với lối sống đầy đủ, sung túc, nên gia đình không còn là tổ ấm đối với cô.

Một hôm, sau một lần sỉ mắng chồng thậm tệ, Hiền xách va li ra đi.

Cu Bình, mới bốn tuổi, chạy theo gào khóc :

- Mẹ ! Đừng bỏ con ! Đừng bỏ c...on !

Người mẹ không thèm ngoảnh lại, chạy nhanh ra cổng.

Từ đấy, nhà còn lại hai cha con với một con chó và con sáo.

Một buổi sáng. Bình ăn sắn xong, vứt mẩu xơ ra sân. Con sáo sà xuống mổ, vừa lúc con chó chạy đến ngoạm luôn cả nó. Con sáo dãy mấy cái rồi lăn ra chết. Hưng buồn, tiếc, nhưng không nỡ mắng con, đánh chó. Anh lặng lẽ đem chôn con sáo dưới gốc chanh. Con chó mắt ươn ướt, lấm lét nhìn chủ. Sau đó, nó bỏ đi đâu không biết, nhà chỉ còn lại hai người.

Một buổi trưa, khi hai cha con đang ôm nhau ngủ. Hưng nghe tiếng chó cào cửa và kêu ăng ẳng. Anh dậy thì thấy mình nó bị gai cào khắp nơi và miệng đang ngậm một con sáo còn sống.

Bình theo cha chạy ra thấy thế ôm con chó vào lòng, nước mắt rưng rưng :

- Chó ơi, sao mày về mà mẹ tao không về hở chó ? Rồi nhất định mẹ tao sẽ về có phải không ?

Từ hôm đó, ngày nào thằng bé cũng dắt con chó ra cổng ngóng trông. Có lẽ con vật đã làm cho nó tin và hy vọng mẹ nó sẽ về.                   

Huế, 8-1993
N.Đ.S.T
(TCSH58/11&12-1993)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Gió từ đại dương lồng lộng thổi qua cửa sông, qua bãi cát trắng xoá rồi vỗ đập vào những tàu lá dài ngoằng của loài dừa nước, oà vỡ những thanh âm xạc xào.

  • Đúng sáu năm tôi không trở lại thành phố ấy dẫu rằng trong lòng tôi luôn luôn có một nỗi ham muốn trở lại, dù trong sáu năm tôi giấu kín trong lòng mình điều đó, chôn thật sâu trong suy nghĩ của mình, chẳng hề nói ra.

  • Chúng tôi tìm được địa điểm chốt quân khá lý tưởng. Đấy là chiếc hang đá ở lưng triền núi; hang cao rộng vừa lõm sâu vào vách núi. Cửa hang được chắn bởi tảng đá khổng lồ, rất kiên cố; dù máy bay Mỹ có phát hiện thấy cửa hang mà phóng rốc két, đánh bom tấn thì người ở trong hang vẫn chẳng hề gì! B52 có rải thảm bom thì lại càng không ăn thua.

  • Sau khi dọn bàn ghế xong, bà Lan chọn chiếc bàn kê sát ngoài cửa ngồi trang điểm. Từ ngày mở quán, bà đâm ra có thói quen ngồi trang điểm như thế, vừa tiện việc mời chào khách, vừa có đủ ánh sáng đầu ngày.

  • Chiếc váy của Tuyl Cleng va quệt không ngớt vào mấy vạt cỏ hai bên vệ đường. Những chỉ hoa văn ở riềm váy trông như hai cánh tay chạy như bay xuống đồi. Cuốn vở học trên tay cô nhịp nhàng lên xuống như chiếc quạt diễn viên múa. Mùa xuân sắp đến, trời đất như rộng rinh thêm. Những con chim trao trảo, chèo bẻo, ta li eo... cũng hót vang bên rặng rừng, vui lây theo nỗi vui của Tuyl Cleng.

  • Ven Hồ Gươm ở phía lề đường bên phải, cách chân tượng vua Lê Thái Tổ ước ngoài trăm mét, luôn có một bồ đoàn. Bồ đoàn là chừng dăm tấm thảm Tầu rải sàn nhập lậu từ các tỉnh phía Bắc được các gia đình Hà Nội trung lưu ưa dùng.

  • 1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.

  • Có thể cô gái ấy đã trồi lên từ thủy cung do thủy triều xuống quá nhanh. Một nửa thân hình của cô từ dưới eo trở lên, hoàn toàn khỏa thân nhô ra khỏi mặt nước.

  • Mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh và đằm thắm theo về với cơn gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gũi tưởng có thể ôm giữ được mà cũng vừa cách xa vời vợi.

  • Hôm qua nghe đài, có một cái tên giống hệt người thân của mình đã mất tích trong chiến tranh. Rồi một tên khác, kế tiếp một tên khác với hòm thư toàn những chữ số. Hai anh em tôi nhìn nhau. Đã biết bao lần anh em tôi nhìn nhau như vậy. Từ khi con bé thiên thần kia còn chưa biết khóc vì buồn.

  • ITiệc có vẻ sắp tàn. Nàng đứng lặng lẽ gần cửa ra vào đưa mắt bao quát căn phòng rộng. Đèn chùm sáng trắng. Nhạc êm dịu trong phòng hôn lễ đã giúp nàng tự tin hơn khi bước chân vào có một mình với bộ đồ xoàng xĩnh đang mặc.

  • Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.

  • - Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.

  • Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.

  • Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...

  • Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!

  • Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.

  • Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.

  • Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.

  • - Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rổ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.