Chùm truyện ngắn

14:56 23/09/2024

NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾN      

          Truyện ngắn dự thi 1993

Ảnh chỉ mang tính minh họa (sưu tầm)

Ông giám đốc và người xin việc


Ông giám đốc đang mải mê với đống tài liệu, sổ sách. Một chàng trai bước vào. Ông ngẩng mặt hỏi:

- Anh cần gì ?

Người thanh niên trao cho ông tập hồ sơ xin việc, nói :

- Tôi muốn xin vào làm lái xe ạ.

- Lái xe chúng tôi đã đủ - ông giám đốc trả lời cộc lốc, rồi trả tập hồ sơ.

Chàng trai buồn bả cáo lui. Ra đến sân, anh cúi xuống nhặt vật gì đó rất nhỏ cho nhanh vào túi. Thấy thế ông giám đốc giật giọng :

- Này anh kia !

Chàng thanh niên quay lại. Ông hỏi :

- Anh vừa nhặt được cái gì thế ?

- Thưa ông, cái đinh ốc ạ. Nhiều khi nó cũng được việc lắm đấy !

- Anh đưa hồ sơ đây, hai giờ chiều nay đến nhận việc.

Hai giờ kém năm phút, người thanh niên đến. Hai giờ, ông giám đốc giao cho anh chiếc xe chở hàng. Chàng trai mở cabin, rồ máy, cho xe ra cổng rất điệu nghệ, ông giám đốc phóng xe máy theo.

Dọc đường, trời tự nhiên thay đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến. Sấm chớp ầm ầm. Người lái xe cho xe dừng lại bên đường, bước xuống hí hoáy một hồi sau đít xe rồi lên xe đi tiếp. Sợi xích kéo lê trên mặt đường tóe lửa.

Những hành động ấy không lọt khỏi mắt ông giám đốc.

Năm giờ chiều, tại phòng giám đốc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người thanh niên bước vào. Ông giám đốc trao cho anh tập hồ sơ và nói :

- Anh là người cẩu thả, không biết bảo vệ của công, xe chạy mà để xích kéo trên đường.

- Thưa ông, tôi làm thế để chống sấm sét, bảo vệ tài sản đấy ạ.

- Anh đưa hồ sơ đây cho tôi và ngày mai đến làm việc.

Nói xong, ông cho tập hồ sơ vào tủ, khóa chặt lại. mỉm cười.

                         Huế, 1993

 

Sao mẹ không về


Hiền là cô gái xinh đẹp, đài các. Hưng là chàng trai tài hoa, lịch lãm. Khi họ lấy nhau, mọi người đều khen là đẹp đôi và hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đời sống kham khổ. Hiền lại quen với lối sống đầy đủ, sung túc, nên gia đình không còn là tổ ấm đối với cô.

Một hôm, sau một lần sỉ mắng chồng thậm tệ, Hiền xách va li ra đi.

Cu Bình, mới bốn tuổi, chạy theo gào khóc :

- Mẹ ! Đừng bỏ con ! Đừng bỏ c...on !

Người mẹ không thèm ngoảnh lại, chạy nhanh ra cổng.

Từ đấy, nhà còn lại hai cha con với một con chó và con sáo.

Một buổi sáng. Bình ăn sắn xong, vứt mẩu xơ ra sân. Con sáo sà xuống mổ, vừa lúc con chó chạy đến ngoạm luôn cả nó. Con sáo dãy mấy cái rồi lăn ra chết. Hưng buồn, tiếc, nhưng không nỡ mắng con, đánh chó. Anh lặng lẽ đem chôn con sáo dưới gốc chanh. Con chó mắt ươn ướt, lấm lét nhìn chủ. Sau đó, nó bỏ đi đâu không biết, nhà chỉ còn lại hai người.

Một buổi trưa, khi hai cha con đang ôm nhau ngủ. Hưng nghe tiếng chó cào cửa và kêu ăng ẳng. Anh dậy thì thấy mình nó bị gai cào khắp nơi và miệng đang ngậm một con sáo còn sống.

Bình theo cha chạy ra thấy thế ôm con chó vào lòng, nước mắt rưng rưng :

- Chó ơi, sao mày về mà mẹ tao không về hở chó ? Rồi nhất định mẹ tao sẽ về có phải không ?

Từ hôm đó, ngày nào thằng bé cũng dắt con chó ra cổng ngóng trông. Có lẽ con vật đã làm cho nó tin và hy vọng mẹ nó sẽ về.                   

Huế, 8-1993
N.Đ.S.T
(TCSH58/11&12-1993)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • TRẦN THÙY MAIChúng tôi đến bản Tok, trời đã quá trưa. Người bản làm nương chưa về.. Dưới giàn bí, cô gái bản nằm ngủ hồn nhiên trên chiếc võng.

  • HỒNG NHU1.Ở độ cao ngọn núi trên một nghìn mét này, trong rừng sâu có lẽ chưa ai bước chân tới, dưới gốc một cây trâm già to cỡ hai người ôm tỏa bóng vòm hình thang chéo mỗi khi mặt trời chiếu thẳng góc, có một túp lều nhỏ lợp bằng tranh săng đã cũ trông như một cái nơm úp chụp xuống đất.

  • TRẦN THÙY MAIKhi mới vào tu học, tôi được giao chăm sóc vườn hoa trước chùa. Tên vườn là Vô Ưu, nghĩa là không phiền não. Vậy mà tôi đã bắt đầu ưu phiền từ đó. Tiết mạnh xuân, thầy tôi cho dựng thêm mấy nếp nhà cỏ men hồ. Đệ tử dạo này đã hơn mười người, phải có chỗ để tĩnh tâm, tụng niệm. Mỗi nếp nhà được đặt một cái tên. Nhà tôi ở ngay bên khóm hoa súng tím, gọi là Lăng Hoa Cốc.

  • DƯƠNG ĐỨC KHÁNHCho đến thời buổi này, cái chợ làng Thanh vẫn đông một khúm lèo tèo dưới tán cây sen cổ thụ vào buổi chiều xế. Vẫn làng tàng, xập xệ như cái tên gọi xưa nay: Chợ Kệ!. Cái tên chẳng ăn nhập gì đến tên làng, tên đất nhưng nó gắn liền với bản chất xuề xòa, nhân hậu của những lớp người quê bao đời nghèo khó.

  • LINH CHI         Quê Hoàng, một làng quê chiêm trũng miền Trung, đẹp và yên bình. Hoàng rất yêu quê nhà không chỉ bởi vì đó là nơi chôn nhau cắt rốn, mà bởi đó còn là nơi chắp cánh cho những ước mơ hoang tưởng non nớt thuở xa xôi của Hoàng.

  • NGUYÊN QUÂNNhững buổi chiều nắng ráo, gã thường ra ngồi ở đây, dọc theo hai triền sông, nở đầy những bông hoa dại - loài hoa vươn dài, xòe những chiếc lông màu tím như cái đuôi chồn. Trong bóng chiều dần dần ngả màu tối, gã vẫn ngồi ngắt từng cánh... từng cánh hoa ném xuống dòng sông.

  • VĂN ANMặt trời đã khuất sau rặng núi xa xa, bầu trời chỉ còn sót lại những vệt sáng yếu ớt như những chiếc nan quạt hắt lên từ phía chân trời.

  • NGUYỄN TRỌNG HUẤNBạn tôi là nhà thơ. Thơ anh hay, rất nổi tiếng, nhiều người ái mộ.Năm 1975, anh cùng đoàn quân chiến thắng tiến vào giải phóng Sài Gòn, trụ lại thành phố làm đại diện một tờ báo, chốt trực cơ quan. Ở rừng lâu, nằm lán, ngủ võng cũng quen, nay về phố thị, căn hộ hai ba phòng, tự nhiên thấy trống trải, trằn trọc. Hoà bình rồi, cần ổn định cuộc sống, việc đầu tiên là đón mẹ con nó vào.

  • ĐỖ KIM CUÔNGNấn ná mãi tôi mới quyết định đi thăm Hiền. Quãng đường hơn trăm cây số, vượt qua đèo Cả không có gì đáng ngại. Chỉ hơn ba giờ đồng hồ ngồi xe đò và hơn một giờ nữa trên chếc xe ngựa của ông Sáu cụt chân là tôi đã có thể tới làng Vĩnh Hiệp Nam, về ghềnh Đá Đỏ. Nhà cô giáo Hiền ở đó.

  • LÊ MAICơn mưa chiều sầm sập kéo tới, mưa đổ bì bộp xuống mái nhà; hạt mưa nặng đến nỗi Hoàng tưởng như những tấm tôn phải oằn rướn lên chống đỡ; nước từ các máng xối tuôn ra ào ạt kéo theo hàng đụn lá khô, cỏ rác tràn đầy cống ngoài đường. Mới có năm giờ chiều mà như tám giờ tối.

  • HƯỚNG DƯƠNGTruyện ngắnMùa đông năm ấy tôi phải đi công tác tại một thành phố nhỏ ven biển. Khách sạn tôi trú chân nằm trên một ngọn đồi, nó không sang trọng, bề thế như nhiều khách sạn khác. Nhưng bù lại, nó hướng mặt về phía đại dương. Địa điểm này thật sự lý tưởng cho khách du lịch vào mùa hè, còn mùa đông thì chỉ có những người đặc biệt hay những công việc đặc biệt người ta mới tìm đến đây nghỉ lại. Một người bạn thân đã cho tôi địa chỉ của nó. Tôi khá hài lòng nếu như bạn hàng của tôi không bắt tôi chờ bão tan rồi mới đáp máy bay đến ký hợp đồng.

  • TRẦN HẠ THÁP(thân tặng Ng.X.Hoàng)

  • TRẦN HẠ THÁP    (tiếp theo)

  • VÕ THỊ ÁNH HỒNGTôi vừa chạy vừa gọi chị trong tiếng sóng rì rào và tiếng lao xao của dãy phi lao. Như không nghe thấy tiếng tôi, chị vẫn thẫn thờ nhìn về xa xăm, chờ đợi...

  • PHẠM NGỌC TÚYĐó là một cặp vợ chồng trông rất đẹp đôi và hạnh phúc. Chàng cao lớn, mặt vuông. Nàng mảnh khảnh, xinh xắn. Khi lấy nhau, họ ở nhà tập thể của cơ quan. Sau khi cơ quan dời đi chỗ khác, người được phân đất, kẻ được chia nhà, lần lượt dọn đi. Chỉ trừ chàng. Chàng vì cô mà ở lại.

  • PHẠM XUÂN PHỤNGXưa có một người nông dân chất phác cần cù, nhà ở gần bìa rừng, làm lụng đầu tắt mặt tối bao năm mới dựng được ngôi nhà tranh ba gian hai chái. Trước nhà có cái sân rộng dùng để phơi lạc, loại nông sản chuyên canh của dân trong vùng. Hai vợ chồng có mỗi mụn con trai nên thường chăm bẵm, những mong sau này có được dâu hiền, phúc nhà đến độ, may chăng cháu chắt đầy nhà là mãn nguyện.

  • NGUYỄN NGỌC LỢICây mai dáng trực đặt nơi khoảng sân lát gạch đỏ của toà nhà ấy đã làm xôn xao cả phố. Gốc cây mai to gộc, u bạnh của nó bám đầy địa y mốc xanh mốc trắng.

  • TRẦN THÙY MAIThấp thoáng trong văn Trần Thùy Mai là sự phô phang hình hài của linh tự. Những linh tự tủi buồn bởi hết thảy chúng đều được hoài thai từ “độ chênh” của những mối tình khó lần ra hồi kết. Điều đó khiến mỗi truyện ngắn của Mai như là một miếng hồng trần nhỏ nhắn - chị lặng lẽ vấy vá bằng sợi tầm ma trước mỗi rạng đông...

  • QUẾ HƯƠNGTôi băng qua đường để lên cầu Trường Tiền. Thằng Tí kéo tay tôi lại: “Cậu qua đường mần chi, xe cán chừ!”. Tôi cứ qua. Đám trẻ con đang chơi ở công viên trước mặt ném đá vào tôi. Tôi chạy lên cầu. Đám trẻ réo: “Ông điên! Ông điên!”. Tí chạy theo, vừa thở, vừa nắm tay tôi: “Ai bảo cậu qua bên ni, dắt cậu thiệt mệt!”.