“Phím sông Hương ngân lên từ phố núi” - là tiêu đề của báo cáo tổng kết sau đợt sáng tác của Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế ở Đắk Lắk trong những ngày đầu tháng 12/2017 vừa qua của nhà thơ Võ Quê.
Minh họa: Nhím
Trước đó, trong tháng 11/2017, đoàn văn nghệ sĩ Thừa Thiên Huế cũng đã có đợt thâm nhập thực tế tại miền núi Hà Giang. Những âm ba từ chập chùng đá cao nguyên Đồng Văn, những ánh mắt dã quỳ, những câu chuyện hội ngộ sau bao nhiêu năm giữa người đi kẻ ở… Tất cả đã ùa vào bút ký, vào thơ, vào tranh, vào những khoảnh khắc chớp thu nhiếp ảnh… Sông Hương số này xin giới thiệu những sáng tác dọc đường còn nóng hổi hương vị Tây Bắc và Tây Nguyên của các văn nghệ sĩ Huế.
S.H
NGUYÊN QUÂN
Viết trên đỉnh Mã Pí Lèng
Đứng trên đầu núi Mã Pí Lèng
Nhìn xuống sông Nho Quế chập chờn mây trắng
Mùa mặt trời chìm sâu vòm mây bạc
Chạnh thương quê nghèo heo hút gió đông
Người đàn bà Lô Lô gùi bó củi khô
Từ triền dốc cao đi ngang cánh đồng Tam giác mạch
Từng vết rạn chân chim trên môi chớm lạnh
Bỏ quên nụ cười sau lớp ván mồ hôi
Từng chóp núi nhọn vút nối bóng chân trời
Như lời nguyện cầu bốn ngàn năm sử lịch
Người đàn ông đứng im lìm giữa vườn đá tảng
Vươn đôi tay theo cánh chim lạc bay cao
Không có tiếng cồng khua theo nhịp điệu khèn
Em kéo chiếc khăn che ngang ánh mắt trong vắt
Núi vẫn chập chùng trên những ngôi nhà mái lá
Ta xuôi dốc rừng nghe nguồn cội trầm tư
LÊ TẤN QUỲNH
Cao nguyên
Chỉ là một bờ em rong ruổi
thứ ký ức màu trắng
bên những cốc rượu trắng
những chiếc ô trắng
trắng như một ngày đâu đó
một giờ đâu đó
Khi con sông hoai hoải tan mình
Chỉ là một bờ em của tuổi
của lá khe khẽ tôi
của tôi khe khẽ vỡ
Từ cánh rừng mưa
Có một quê hương như đã quên
Một con đường như đã quên
Có cánh cò em
ngủ quên bên những bông dã quỳ vàng đầy nhớ.
Là ngày anh được thở
Bằng những mùa khuya đốt nến lặng như tờ
Trời đã không xanh nữa như màu xanh ủ lên những
tán cây rười rượi
Ủ lên những góc buồn của một ban mai ghế đá cũ
màu
Và nơi tưởng rằng chẳng còn ai đi nữa
Anh trôi mùa anh như đến mãi xưa sau
ĐỖ VĂN KHOÁI
Giấc mơ rừng
Tôi yêu trời đất Ban Mê
Gom vào ché rượu đem về uống chung
Cái hôm say ở đầu nguồn
Có người quên áo quên luôn nụ cười
Sáng ra còn một mình tôi
Nằm ôm con dốc thương người
dửng dưng
Có đàn bò đến thật gần
Lơ mơ gặm giấc mơ rừng của tôi
NGÔ CÔNG TẤN
Vô cùng
Ta như con lật đật
Chao bên này bên kia
Dốc bên này trời nắng
Dốc bên kia trời mưa
Mưa thì như nước mắt
Rưng rưng vào hoàng hôn
Nắng thì như nụ hôn
Cho môi ai ngợp thở.
Chỉ còn ta thoi thóp
Trên gót nợ lang thang
Ngã tay vào vô cùng
Chạm câu thơ đã chết.
Ta nghiêng vào ray rứt
Tay cầm đóa ăn năn
Cắm lên hun hút dốc
Phía nào cũng vô cùng...
NGUYỄN THIỀN NGHI
Mượn mùa đôi cánh chim di
Em thoát ra từ nắng
Đi về phía tôi
Bỏ lại sau lưng
Ngôi nhà thờ trắng
Cùng vườn cây
Cùng rừng cây
Xanh
Gió lồng tiếng chim
Đi qua tháp chuông
Trôi về khẽ khàng
Trên từng bước cấp đi lên
Cũng là bước trở về
Đã vo tình thành hạt mưa
Thả vào đời nhau
Tựa cơn áp thấp
Lên cấp thành bão
Thổi tôi liêu xiêu mỗi lúc mỗi thời
Nên mỗi ngày tôi mãi lún vào
lốc xoáy
Hoàn lưu buổi cách xa
Nên mỗi lúc tôi mỗi nay xa
Vào góc không
Không thể lý giải
Mùa đông qua thời thai nghén
Đẩy tôi vào cuộc lãng du phố
Nơi gió thổi táp cái nhớ lạnh
Đau rát nợ nần
Dẫu chỉ là cái nhìn
Lăn suốt mùa cô lập
Nên mượn gió đôi cánh chim di
Để di trú cuộc tình
Từ vai phố núi
Bay về phía có em
TRẦN BÁ ĐẠI DƯƠNG
Qua hồ Lăk
thuyền
qua hồ Lăk,
nước đầy.
nên chi
núi thấp
và
mây
thật gần
tù và
trỗi
gọi
rừng thiêng
chỉ
nghe
tiếng gió
miên man
đáp lời.
PHẠM XUÂN PHỤNG
Trôi
Người về mộng nhỏ mong trao
Người đang vẽ mộng
Biết bao giờ về
Người ngồi
Gối mỏi chân tê
Người xây mộng lớn
Biết về hay không!
Người chờ ngắm sóng trên sông
Người mơ theo
Áng mây bồng bềnh
Trôi…
ĐẶNG VĂN SỬ
Vọng âm từ phố đá...
Những hạt mưa chiều tách âm
nghe trên mái TrườngTrình phố cổ
vách đất thì thầm
thách thố với phố xa hoa
cộng hưởng âm loa
chùng chân bước ngựa...
quây bên bếp lửa tiếng tẩu hít hà
vòng khói loang lam như đã chừng mặc định...
Tổng Puôn
thung lũng cánh đồng bán buôn
trăm năm trong quỉ tình hoa ác mộng
triệu năm...
hình hài oval Trùng Thoi mạch đá
khảm tư duy
vuốt ve, chiêm nghiệm kiếp người
ẩn trắc lên dòng chính, dã sử...
Đồng Văn!
nghe từ miệng cô gái người Tày
ngọt như điệu khèn tiễn bạn
ừng ực hớp rượu men lá thơm
vạch váy hoa diễm xòe trác tuyệt
chạm mạch ngôn từ yêu mị
tim bập bùng cháy
thét ngộ tánh mắt đen...
LÊ VIẾT XUÂN
Viết ở đầu nguồn
Ở rừng đầu nguồn
Tìm cây khó quá
Rừng nguyên sinh biến mất lâu rồi
Tiếng chim lạc đàn nghe là lạ
Treo ở hiên nhà chú chim nuôi
Mấy cây già đứng lặng đơn côi
Bên cánh rừng lưa thưa áo vá
Suối nghẹn lời giữa ngày đông giá
Chảy về đâu, con nước đầu nguồn…
Mưa đầu nguồn tựa nước mắt tuôn
Suối gầm gào như bầy thú dữ
Sẽ ra sao ở phía cuối nguồn
Xin thần rừng mở lòng lượng thứ
Ta tha thứ cho người
Ai tha thứ cho ta
Lời nguyền ấy
Treo đầu nguồn lơ lửng.
NGÀN THƯƠNG
Chiều đông phố núi
Chiều đông phố núi lên đèn
Khói sương mờ ảo rêu mòn long lanh
Ngỡ như một bức rèm xanh
Cơn mưa ẩm ướt hóa thành cỏ lau
Rừng thông trắng ngã vờn theo
Gió ngàn lay giữa lưng đèo hoang sơ
Thoáng trông nắng xõa đôi bờ
Trần gian huyễn mộng bao giờ em ơi!
Hoàng hôn khép cánh ngang trời
Đi vào giấc ngủ xa vời từ đây...
(SHSDB27/12-2017)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn