“Nghĩa đồng bào” trong tranh Lê Sa Long

09:39 09/09/2021

30 năm gắn bó với TP Hồ Chí Minh từ ngày xuất ngũ, học đại học, trở thành giảng viên mỹ thuật, đồ họa, họa sĩ Lê Sa Long chưa bao giờ trải qua những ngày mà cả thành phố như “lặng hẳn” vì căng mình chống dịch Covid-19.

Tác phẩm “Mẹ Việt Nam Anh hùng Ngô Thị Quýt miệt mài may khẩu trang”.

Nhưng ông hiểu “nốt trầm” đó chứa đựng những tấm lòng kiên cường, thủy chung. Xúc động về tình người trong đại dịch, họa sĩ đã ghi lại những khoảnh khắc ấm áp nghĩa đồng bào. Đó là Mẹ Việt Nam Anh hùng Ngô Thị Quýt cắt vải may khẩu trang. Ông cảm phục mẹ Quýt đã ở tuổi 96 nhưng vẫn bầu bạn cùng bàn máy, may khoảng 70 chiếc khẩu trang giúp đỡ người khó khăn. Bản thân mẹ bị tù đày, có chồng con hy sinh trong chiến tranh, mẹ hiểu tình yêu đất nước, tình nghĩa đồng bào thiêng liêng lắm!

Ông tâm sự: “Tôi nhận ra quý nhất là tình nghĩa con người với nhau mà đẹp nhất là nghĩa đồng bào, người trong một nước, luôn cháy bỏng ngọn lửa nhiệt tình!”. Hình ảnh bác sĩ trẻ Đặng Minh Hiệu (Khoa Gây mê hồi sức - Bệnh viện Đại học Y dược TP Hồ Chí Minh) cạo sạch mái tóc trước giờ lên đường đến tâm dịch tại Bắc Giang cuối tháng 5 đã khiến cảm xúc trong họa sĩ Lê Sa Long dâng trào. Người bác sĩ trẻ xung phong vào tâm dịch vẫn nở nụ cười “chia lửa”. Ông nghĩ, với trách nhiệm công dân của một nghệ sĩ, phải chuyển tải nhanh đến mọi người hình ảnh sinh động này. 

“Nghĩa đồng bào” trong tranh Lê Sa Long -0

“Buổi ăn trưa 0 đồng cho người nghèo - Nét đẹp nhân ái người Sài Gòn”. 

TP Hồ Chí Minh cùng các tỉnh miền Đông và Tây Nam Bộ phải giãn cách theo Chỉ thị 16. Bao lo âu về cuộc sống hiện trên gương mặt của những người bán vé số, lao động phổ thông, chạy xe ôm... Phía trước dãy nhà trọ nơi ở của người lao động đến từ các tỉnh thành là những chiếc rổ, chiếc nón lá... chờ những phần quà tặng (gạo, mì ăn liền, rau...). Sự thiết thực từ những gian hàng 0 đồng, tủ lạnh “Thạch Sanh”, bữa trưa 0 đồng... san sẻ khó khăn giúp những người dễ bị tổn thương vượt qua đại dịch. Hơi ấm tình người, tình người mẹ từ bầu sữa ấm nóng của nữ bác sĩ dành cho đứa trẻ vì dịch bệnh mà phải rời xa vòng tay mẹ... Họa sĩ căng tấm vải, tấm giấy Canson trên giá vẽ ký họa những bức tranh để thấy tình tương thân tương ái luôn hiện diện giữa đời. Dù khó khăn nguy hiểm vẫn chia sẻ để gần nhau hơn! 

“Nghĩa đồng bào” trong tranh Lê Sa Long -0

 “Những trái mướp, trái bí… được bà con Quảng Trị gói ghém cẩn thận để chuyển vào ủng hộ TP Hồ Chí Minh”. 

“Nghĩa đồng bào” là ở sự chung tay đóng góp đến từ người dân thuộc nhiều tỉnh, thành trong nước. Khi hay tin TP Hồ Chí Minh trở thành tâm dịch họ đã bảo nhau góp từng cân gạo, từng ký cá, từng bó rau... vào cho người dân thành phố nghĩa tình. Họa sĩ quý trọng, không ngăn được xúc động trước tinh thần thiện nguyện, sẻ chia của người dân các tỉnh, thành. Không phân biệt nam phụ lão ấu, họ dành tình cảm thân thương cho đồng bào TP Hồ Chí Minh, đồng bào miền nam “Các má, các ngoại ơi! Cho con góp gạo tặng các bạn nhỏ TP Hồ Chí Minh với!”, “Rau ngon được các bạn trẻ Đà Lạt thu hoạch chuyển đi ủng hộ TP Hồ Chí Minh”, “Món quà độc đáo bà con quê nhà  Phù Mỹ (Bình Định) gửi tặng bà con Sài thành!”... 

“Nghĩa đồng bào” trong tranh Lê Sa Long -0

 Tác phẩm “Bầu sữa ấm nóng của nữ bác sĩ dành cho đứa trẻ phải xa vòng tay mẹ vì dịch bệnh”.

“Nghĩa đồng bào” được phản ánh trong dòng tranh ký họa của họa sĩ Lê Sa Long luôn sâu sắc thắm đượm như dòng ca dao “Miếng khi đói, gói khi no, của tuy tơ tóc nghĩa so nghìn trùng”... Như lời họa sĩ chia sẻ: “Tôi mong qua những bức tranh ký sự, tô đậm những nét đẹp cao quý, góp phần truyền lửa đến các y, bác sĩ ở tuyến đầu chống dịch bệnh. Đồng thời, đem đến một niềm tin chiến thắng đại dịch trong lòng người dân. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhân dân Việt Nam vẫn chiến thắng”.


Theo Tuấn Phong - Thời Nay

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Tham luận tại cuộc tọa đàm “Văn học trẻ Huế- nhìn lại và phát triển” của nhà thơ trẻ Lê Vĩnh Thái: "một lần ngồi uống cà phê tôi được một nhà thơ, người anh trong Hội thống kê về đội ngũ sáng tác trẻ nữ của cố đô Huế chỉ có vỏn vẹn chưa đầy 5 người mà tuổi đã ngoài 30, còn tuổi từ 20, 25 đến 30 thì không thấy!?... "

  • Từ cuối tháng 6. 2008, trên mạng Internet, cùng lúc có những bài viết về nhiều nhà văn, nhà thơ ở Huế như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Khoa Điềm, Trần Vàng Sao, Tô Nhuận Vỹ và ở Quảng Trị, Quảng Bình. Các bài viết được đăng tải trên các báo điện tử nước ngoài (hoặc sách in ra được các tờ báo đó đưa lên mạng), cả trên tờ báo của một tổ chức chống nhà nước Việt Nam cực đoan nhất, và trên blogs của một số nhà văn trong nước (được một số báo điện tử nước ngoài nối mạng sau đó). Mục đích khác nhau nhưng các bài đó, tạm xếp vào hai loại, có một điểm giống nhau: DỰNG ĐỨNG những sự kiện của cuộc đời và hoạt động của các nhà văn nhà thơ này.

  • Thư Sông Hương Vậy là năm đầu của thế kỷ XXI, của thiên niên kỷ III Công lịch đã qua. Mới ngày nào đó, khắp hành tinh này còn rộ lên niềm hoang mang và hoang tưởng về một ngày tận thế ở năm 2000 bởi sự “cứu rỗi” của Thiên Chúa hoặc bởi sự “mù loà” của máy tính. Mới một năm thôi mà thế giới loài người đã qua biết bao bất trắc, xung đột, khủng bố... và máu và nước mắt! May mà đất nước chúng ta vẫn được bình yên, ổn định, phát triển theo Đường lối Đại hội IX của Đảng. May mà dân ta vẫn còn nhu cầu Văn hoá tâm linh. Văn hoá tâm linh cũng là thuộc tính của văn học nghệ thuật. Các tờ báo văn nghệ tồn tại được chính nhờ nhu cầu đó. Qua một năm nhìn lại, Tạp chí Sông Hương chúng tôi ngày một được bạn đọc tin cậy hơn, cộng tác càng nhiều hơn, thật là điều vinh hạnh. Song, ngược lại, chúng tôi cũng lấy làm áy náy vì bài vở thì nhiều mà trang báo lại có hạn, không thể đăng tải hết được, nhất là số Tết này. Ở đây, nó mang một nghịch lý chua chát, bi hài như một nhà viết kịch đã nói: “Số ghế bao giờ cũng ít hơn số người muốn ngồi vào ghế”. Ngoài sự bất cập ấy, hẳn còn có những điều khiếm nhã khác mà chúng tôi không biết làm gì hơn ngoài lời xin lỗi, lời cảm ơn và mong được thể tất. Chúng tôi xin cố gắng chăm lo tờ Sông Hương luôn giữ được sắc thái riêng, có chất lượng để khỏi phụ lòng các bạn. Dù thế giới có biến đổi thế nào đi nữa thì Sông Hương vẫn mãi mãi muốn được thuỷ chung với bạn đọc, bạn viết của mình. Nhân dịp tết Nhâm Ngọ, Sông Hương trân trọng chúc Tết các bạn sang năm mới thêm dồi dào sức khoẻ, thành đạt và hạnh phúc. S.H

  • Các bạn đang cầm trên tay số kỷ niệm 25 năm thành lập Tạp chí Sông Hương. Mới ngày nào đó, một ngày hè tháng 6 năm 1983, trong niềm khao khát của không khí đổi mới trong văn học nghệ thuật, Tạp chí Sông Hương số 01 ra mắt và đón nhận sự hưởng ứng của công chúng. Đó là một sự khởi đầu được mong đợi từ hai phía: người viết và bạn đọc.

  • Gần đây đọc các bài của Trần Mạnh Hảo và Nguyễn Hùng Vĩ bàn về ba bài thơ Thu của Nguyễn Khuyến trên Văn nghệ (1), tôi thấy câu "Nước biếc trông như tầng khói phủ" trong bài Thu vịnh là câu thơ sáng rõ, không có gì khó hiểu mà lại được bàn nhiều. Mỗi người hiểu mỗi cách mà đều hiểu không đúng, chỉ vì không để ý rằng câu thơ này được viết theo lối "đảo trang".

  • (Nhân đọc: "Truyện Mã Phụng - Xuân Hương") * Truyện "Mã Phụng - Xuân Hương" trước đây còn được quen gọi dưới nhiều tên khác nhau, lúc là Vè Bà Phó, Vè Mã Phụng - Mã Long, khi là Thơ Mụ Đội, khi lại là Truyện Mã Ô - Mã Phụng v.v... là một tác phẩm văn học dân gian vốn được nhân dân Bình - Trị - Thiên rất yêu thích, phạm vi phổ biến trước Cách mạng Tháng Tám 1945 khá rộng.

  • Trên Tạp chí Sông Hương số tháng 3, nhân sự kiện Trần Hạ Tháp dành được giải A trong cuộc thi truyện ngắn của báo “Văn nghệ”, tôi vừa lên tiếng về sự “lặng lẽ” - một điều kiện cần thiết để làm nên tác phẩm văn học nghệ thuật có giá trị, nay lại nói điều ngược lại, vậy có “bất nhất” có mâu thuẫn không?

  • Trên thực tế, việc bảo tồn những vốn quý của cha ông để lại quả không phải là việc đơn giản, dễ dàng. Nhưng chúng ta sẽ không thể có sự chọn lựa nào khác bởi vì sẽ không có một nền văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc nào cả nếu từ bây giờ chúng ta không biết giữ lấy những gì mình đang có.

  • Mang tên dòng sông duyên dáng thả mình bên thành phố Huế - SÔNG HƯƠNG, những trang tạp chí này là dòng chảy của những cảm xúc tươi đẹp trên “khúc ruột miền Trung” đất nước.

  • Từ xa xưa đến bây giờ, thường tục vẫn nói "sông có khúc người có lúc". Không biết Sông Hương bản báo năm rồi (năm tuổi 15) là sông hay là người? Có lẽ cả hai. Vậy nên cái khúc và cái lúc của nó đã chồng lên nhau - chồng lên nhau những khó khăn và tai tiếng!