PHAN BÁ THỌ
Ảnh: internet
Tuyết ca
Những tiếng sóng vỗ ầm ào trong giọng em cười nói.
một điều gì đó mơ hồ vỡ bung ra tựa đơn sắc phát tứ tán từ những cột ánh sáng khổng lồ của tâm thức dựng đứng.
những bọt nước bị bắn tung rạt rào rơi rụng xuống.
rơi từ tốn khuất mất giữa một khoảng xanh bất khả hình vô xác lập tương quan.
Tôi không có cho mình một cánh cửa để mở tung ra.
những ảnh tượng trôi dạt với vớt được chỉ đến từ trải nghiệm
của trực giác phú bẩm cứ mòn dần tối dần trong khối khoảng không khi nao ngưng nghỉ chảy xệch xẹo về mọi hướng đầy tơ tóc lạnh cứng.
vách bờ dựng lên để ngăn tôi quá mỏng manh tạm bợ quả ngây ngô.
có thể lách mình xuyên qua bất kể lúc nào nhưng giác quan bị hứng lọc toàn bộ
rơi lại phía bên này.
Tôi chẳng có cho mình dẫu chỉ một cánh cửa bé tí tựa bàn tay
để thả dài lâu ý thức trong sự mơ tưởng mông lung về nó.
nhiệt độ cứ ào ào xuôi theo đà tuột dốc còn băng tuyết dưới chân ngón cứ reo vang cứ dần cao lên mãi.
khi nào tôi chạm nóc.
bao lâu tôi hoan hỷ hòa tan trong xoáy cuồng âm vực phiêu bồng.
tôi có thể ngồi thụp xuống nằm bẹp dí như tờ giấy mỏng để níu kéo chờ đợi một điều gì đó sẽ quay trở lại.
ảnh tượng xác tín về ngọn lửa xanh mang mang miền mây loạn.
Băng tuyết reo ca.
sóng biển reo ca.
những ám ảnh réo ca về đôi cánh cửa xanh mà tôi sẽ bôi xóa sẽ
vẽ dài nỗi phận tôi trên đó.
những gãy khúc thẳng thuột những ngoằn ngoèo.
những thức tỉnh dọ dẫm xuyên thấu những thông hiểu.
tôi đã tự bào mòn tôi khi nào với lá phổi tuôn ra toàn khí độc.
tôi khụy ngã quay tròn trong vũng tối vô phương chuyển dịch xác ngôn từ.
Băng tuyết reo ca môi lạnh reo ca.
những tấu khúc ảo hóa reo ca mãi ngợi xưng về một ngày cánh cửa xanh hé mở.
cái gì đang ngọ nguậy dưới chân tôi từ từ ấm lạ.
có nỗi gì nhen nhóm đã cháy bùng trong giọng em nói cười sóng vỗ.
sự chấn động địa tâm cùng cực
bất giác cuộn co thân sáng lóa.
ví như tôi vừa đẩy cửa hồn mình toan thẳng đứng reo vang.
(TCSH369/11-2019)
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời