PHẠM XUÂN PHỤNG
Trung Quốc, hãy nhớ!
Biển Đông triệu triệu năm về trước
Bão giật triều dâng tạc dáng hình
Việt Nam ta như chàng Atlas
Buộc mình chống đỡ lũ yêu tinh
Nửa đàn con theo mẹ Âu Cơ
Xẻ núi, khơi sông, dựng cõi bờ
Máu quyện mồ hôi từng tấc đất
Đen lưng cháy mặt vẫn làm thơ
Một nửa đàn con ra biển lớn
Hóa thân thành đảo giữa trùng khơi
Đảo là ngôi nhà, ngọn đèn, đôi mắt
Vì mẹ, ngày đêm giữ biển trời
Nông dân Việt ngàn đời thuần nết lúa
Hiền lành như đất, thật như cơm
Ba xoa hai đạp ăn xong bữa
Chỉ thích hò vè, ngại múa gươm
Ngư dân Việt mê theo luồng lạch
Chỉ ước trời yên, đánh cá xa
Giũ lưới, gái trai vui đối đáp
Đẩy thuyền, chồng vợ hát dân ca
Hai mươi sáu năm rồi, máu Gạc Ma
Hòa chung dòng máu giữ Hoàng Sa
Biển Đông sôi sục lời răn cũ
Cáo gửi bàn chân
Giặc cướp nhà!
Bay tưởng là bay mạnh tột cùng
Hung hăng, ngang ngược dọa lung tung
Tàu to, súng kễnh đe dân Việt
Lớn, mạnh, giàu, tham, ngạo
Hóa khùng!
Ta vẫn bình tâm biểu chúng bay
Rút giàn khoan khỏi biển ta ngay
Ta không mong muốn dân hai nước
Xách súng, giương lê
Bỏ luống cày!
Ta luôn mong muốn dân hai nước
Qua lại thăm nhau mỗi sớm chiều
Đường thủy, đường không vui tấp nập
Nghĩa tình trọn vẹn
Đẹp bao nhiêu!
(SH304/06-14)
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.