Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
Lên cao lên cao
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Nhà chọc trời bóng đổ, sông oằn mình trôi như thể đã lâu rồi trời
với sông không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Những hàng cây lá đỏ trong gió lạnh chơi vơi, như thể đã lâu rồi
gió với cây không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Một cánh chim không tổ trên lớp lớp sóng người, như thể đã lâu rồi
người với chim không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Những mặt người khốn khổ chen chúc dưới mặt trời, như thể đã đến
thời người với người không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao lên cao…
Sách của Gióp
Tai họa bất ngờ ập xuống
những đứa con bị giết
những người bạn hiểu sai
nỗi đau này
như mũi tên
Đấng Toàn Năng bắn vào tim Gióp
Không ai tin Gióp là người công chính
Gióp oán hận ngày sinh
than thở phận người
trong mắt Đấng Toàn Năng
không có mặt trăng nào đủ sáng
không có vì tinh tú nào tinh sạch
loài người chỉ như sâu bọ
con cái loài người khác chi một loại côn trùng
Gióp ngước mắt nhìn lên các tầng trời
quan sát những đám mây di chuyển
âm phủ lộ ra
địa ngục không có màn che
trái đất treo lơ lửng
Khi quyền năng và sự khôn ngoan thiên thượng
của Đức Chúa Trời lên tiếng
Gióp không còn tự tin vô tội
Gióp ghê tởm chính mình
Và ăn năn trong tro bụi
giữa nỗi đau và đức tin
sợ hãi và quyền uy
Gióp thỏa hiệp
Tin nhắn cho em
Đêm nay trời đầy sao. Điều gì xảy ra nếu mỗi ý nghĩ của anh về em có thể nở một bông hoa?
Thế giới này không còn chỗ bình yên. Em là nơi anh tị nạn.
Kỷ niệm cứu rỗi chúng ta, nó lưu giữ thứ ánh sáng làm cho gương mặt ta mãi mãi là gương mặt con người.
Anh muốn em là quá khứ để anh sống bình yên trong hiện tại; anh muốn em là hiện tại để anh hi vọng vào tương lai; anh muốn em là tương lai để ký ức anh tự do bừng sáng.
Đêm nay trời đầy mây. Điều gì xảy ra khi ký ức không cất giữ cuộc đời ta an toàn nhất?
(TCSH339/05-2017)
VĨNH THÔNG
Nhiên Đăng - Nguyễn Loan - Nguyễn Hữu Quý - Trần Khoa Văn - Nguyễn Hoàng Thọ
HOÀNG VŨ THUẬT
ĐẶNG VĂN HÙNG
NGÔ MẬU TÌNH
TRẦN XUÂN TRỌNG
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Nguyễn Tường Thuật - Nguyễn Văn Song - Khương Thị Mến - Nguyễn Đình Xuân - Nguyễn Quỳnh Anh - Huỳnh Thị Kim Cương - Khaly Chàm - Nguyễn Nhật Huy
NGUYỄN LÃM THẮNG
NHUNG NHUNG
BẠCH DIỆP
Huỳnh Thúy Kiều - Trần Dzạ Lữ - Võ Văn Luyến - Trần Thị Huê - Nguyễn Lạc Đạo - Nhất Mạt Hương
LÊ HẢI KỲ
ĐỨC SƠN
FAN TUẤN ANH
Nguyễn Khoa Điềm - Đoàn Mạnh Phương - Phạm Nguyên Tường - Lê Tấn Quỳnh - Trần Văn Liêm - Hoàng Vũ Thuật - Mai Văn Hoan - Nguyễn Loan - Nguyễn Khắc Thạch - Trần Như Luận - Trần Nam Phong - Lê Trọng Nghĩa - Trường Thắng
Hồ Hồng Sâm - Dã Hương - Tôn Nữ Diễm Phước - Nguyễn Văn Tánh - Đỗ Quý Bông - Lê Đạt - Phùng Cung - Lê Quốc Hán - Trần Hiền - Nguyễn Loan - Biển Hồ - Kim Chuông - Nguyễn Trọng Hoàn - Triệu Phong
LÝ THÀNH TÂM
TRẦN VIỆT HOÀNG
TRẦN THỊ TƯỜNG VY