LTS: - Tại sao chị làm thơ ?
Thùy Mai trả lời:
- Vì những giấc mơ nhỏ đôi khi giúp ta đủ sức đi hết những trớ trêu của cuộc đời này.
Thơ Trần Thùy Mai quyết liệt nhưng cũng không kém thơ mộng, ngọt ngào. Bạn đọc đã yêu thích những truyện ngắn tinh tế, nhân hậu của Trần Thùy Mai chắc cũng sẽ không kém phần ngạc nhiên, thú vị khi đọc thơ chị. Với 3 tập truyện ngắn đã xuất bản (Bài thơ về biển khơi; Cỏ hát, Thị trấn Hoa Quỳ Vàng) Trần Thùy Mai đã trở thành một cây bút có tên tuổi trong lớp nhà văn trẻ nước ta hiện nay. TCSH xin giới thiệu chùm thơ mới của chị.
TRẦN THÙY MAI
Cầm giữ
Anh là con ngựa hoang đồng vắng
Chẳng bao giờ chịu dừng chân
Bởi muốn cầm giữ anh
Em đã hóa ra bầu trời vô tận
Trời dang rộng vòng tay yên lặng
Trên đồng xanh ngựa ruổi đến vô cùng.
1989
Dấu ấn
Người đánh dấu vào ký ức tôi
Rồi thả tôi đi giữa trời cao đất rộng
Từ ấy tôi mang bản án chung thân
Vĩnh viễn chịu cầm tù trong cõi mộng.
Người đóng vào môi tôi
Con dấu sắt nung nóng đỏ
Như người nô lệ bị thích chữ trên vai
Suốt đời tìm cách chạy trốn
Nhưng số phận đã lặn sâu vào da thịt
Dòng chữ ấy chỉ phai mờ cùng cái chết.
1990
Và ngày ấy...
Và ngày ấy, ở trên đồng vắng
Lời tiên tri sẽ đến cùng ta
Nhắc nhở niềm tin về cây trái và hoa:
Đá là hoa, chỉ mọc lên từ đất
Rồi sẽ đến thời trái cây chín mọng
Trên bờ môi vị mát sẽ chan hòa.
Và ngày ấy, chìm trong năm tháng
Tình cờ thôi, anh sẽ nhớ về em
(Hình như có điều gì ta không thể nào quên)
... Có thể chỉ vu vơ một lúm đồng tiền
Còn sót lại trong mịt mù dĩ vãng
Hình ảnh quá xa xôi, nay chẳng còn thấy rõ.
Có thể là kỷ niệm ngày gặp nhau
Dù ký ức mong manh vụn vỡ
Không ngày ấy, ta còn chi để nhớ ?
Có thể là nỗi đau xót rụng rời trong quá khứ
Hay chính niềm tin về cây trái và hoa ?
Đá là hoa, phải mọc lên từ đất
Đã là yêu, phải tận cùng chân thực
Đã là em, chỉ rực sáng trong anh.
Cho dẫu đắng cay, cho dẫu ngọt lành
Ta từng đến, từng đi, từng vấp ngã
Từng đuổi bắt giữa chập chờn ảo ảnh
Những chân trời vừa đến đã dang xa
Nào ai biết vì sao trên cánh đồng tháng ba
Giữa cây lá căng thơm mùi nhựa ngọt
Anh và em,
cùng nhặt phải một nhành cỏ đắng ?
Và ngày ấy, ở trên đồng vắng
Lời sấm truyền theo gió cũng bay xa
Rồi sẽ đến thời trái cây chín rụng
...Bóng hình em khi ấy đã phai nhòa
T.T.M
(TCSH45/03-1991)
LTS: Nguyễn Văn Phương (tức Phương xích lô), nguyên hội viên Hội Nhà văn TT.Huế đã bị chết đuối ngày 2 tháng 6 năm 2002 tại Quảng Trị..Trước đó vài ngày anh có gửi tới toà soạn chúng tôi chùm thơ dự thi như một di ngôn tuyệt mệnh.Sông Hương xin trân trọng giới thiệu những bài thơ cuối của Nguyễn Văn Phương cùng bạn đọc.
NGUYỄN XUÂN HOÀNGTên thật: Nguyễn Xuân HoàngBút danh: Hạnh Lê, Hoàng Bình Thi, Nguyễn Vân Cù, Hoàng Phủ Cam.Nguyên quán: Hương Toàn, Hương Trà, TT.Huế.Năm sinh: 1966
TÔN NỮ HỶ KHƯƠNGTên thật: Công Tằng Tôn Nữ Hỷ KhươngSinh năm: 1937 tại Vỹ Dạ - HuếĐã cộng tác với nhiều tờ báo ở Huế và Saigon từ năm 1959
TRẦN HỮU LỤC - TRƯƠNG QUÂN - TÔN NỮ THU THUỶ
Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Khắc Thạch - Phạm Nguyên Tường - Mai Văn Hoan - Văn Hữu Tứ - Nguyên Quân - Võ Quê - Ngàn Thương - Lê Ngã Lễ - Ngô Cang - Nguyễn Thiền Nghi - Lê Viết Xuân - Đỗ Văn Khoái - Phạm Tấn Hầu - Thanh Tú - Hồng Thị Vinh - Nguyễn Xuân Thâm - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Hoài Nhơn - Đàm Khánh Phương - Bùi minh Quốc - Nguyễn Trung Hiếu - Nguyễn Văn Dinh - Nguyễn Đông Nhật - Vũ Thị khương - Lê Huy Quang - Vương Tùng Cương - Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trọng Bính
TRẦN HOÀNG PHỐSinh năm 1953 tại Huế, tên thật là Bửu Nam, hậu duệ 4 đời của nhà thơ Hoàng tộc Tùng Thiện Vương, Tiến sĩ, hiện giảng dạy ở Khoa Văn Đại học Sư phạm Huế.Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã in: - Dự cảm. - Cõi nhân gian lạ lẫm
PHẠM XUÂN PHỤNG...Trên thế giới chỉ có Ngài Hightech Rộng - hẹp, thấp - cao tuỳ ý lắp vào...
LÂM THỊ MỸ DẠTôi tự đóng khung trong căn nhà bé nhỏChuyện đời thườngChuyện bệnh tật, thuốc thang…Những vùng đất chỉ còn trong trí nhớTrùng điệp cao nguyênXanh thẳm biển mơ màng…
HOÀNG DIỆP LẠC...gã thời gian chăn tín đồ vào bức tranh lập thểPicaso vẽ niềm hy vọng cuối cùng...
LÊ NGỌC THUẬNCó lẽ bên kia mầy vẫn sayVẫn ngồi ngủ tỉnh giữa ban ngàyVẫn nâng ly rượu không hề tiếcVẫn cạn cả đời không mảy may
TRẦN KIÊM ĐOÀNNhắm mắt lại tưởng đêm về quá khứEm nghe gì ngoài tiếng Thu caGió trở lạnh mây bay về tứ xứKhoảng trời Không rỗng lặng la đà
TRẦN HOÀNG PHỐMột mìnhngồi vớitrống khôngBốn bề gió thổimênh môngcõi người
KIỀU TRUNG PHƯƠNGCon vềnhà trống tuênh toangGiậu thưa dâm bụt gió xang nhẹ lùa
VIÊM TỊNH Gởi Thomas L. FriedmanTừ bên kia bờ Tây xa thẳm người đàn ông cô đơn
ĐINH THUChiều mùa hạ nắng nóng nung bải hoảiCây phượng buồn rất đẹp ngó dòng sôngTa cũng đứng cúi mình nghiêng xuống đáyKhông thấy gì - cây có thấy gì không
NGUYỄN THIỀN NGHI...Chiều chúm môi thổi chén trăng caoGót âm dương đu từng cung bậc...
ĐÔNG HÀ...Khi tất cả đã không còn gìtốt xấu buồn vui trắng đen lẫn lộn...
LÊ VIẾT XUÂNBất chợt gặp mùa thuTrong tạ từ dáng láHiu hiu làn hương lạAi kéo vòm trời lên…
ĐẶNG NHƯ PHỒNTôi đánh rơi khuôn mặt mìnhtrong chén rượuĐể khi mình tỉnhnhớ mình say