Thiệp Đáng tên thật Nguyễn Hùng, sinh ngày 1-6-65 tại Huế. Làm thơ từ năm 78. Bài thơ đầu tiên của Đáng in trên SH số 2, trong Trang Thiếu Nhi. Anh còn quá nhiều thời gian trong cuộc hành trình thơ ca của mình.
Dưới đây là những dòng giới thiệu của nhà thơ Phạm Tấn Hầu, người từng phụ trách Câu lạc bộ văn học thanh niên Huế, nơi Thiệp Đáng sinh hoạt:
"Nhà thơ chính là người tìm ra được một thứ ngôn ngữ riêng để diễn tả thế giới cảm tính của mình. Trong chừng mực nào đó, Thiệp Đáng cũng đã có được một ngôn ngữ như vậy. Có lẽ, đây mới chỉ là những dấu hiệu đầu tiên. Nhưng chắc rằng sau khi đọc những bài thơ được chọn đăng sau đây các bạn sẽ bị thuyết phục bởi những cảm xúc thơ ca tinh khiết và có tính cách khải thị của Thiệp Đáng, như vừa trải qua một đêm nguyên tiêu"
PHẠM TẤN HẦU
THIỆP ĐÁNG
Lo lắng
Thoáng chốc em ngồi lại
làm cô bé thiên thần
em thốt lời êm ái
canh giấc lá ngoài sân
Và tinh tú điểm xuyết
giữa màn đêm thánh ca
mắt em - hồ bán nguyệt
khép hờ trong cỏ hoa
Thế là tôi được sống
ngang tầm gió lướt qua
có cái gì mơ lộng
đến dắt dìu hai ta
Có cái gì như sóng
say ru mái hiên gầy
có cái gì trang trọng
lẫn hương trầm đâu đây
Thoáng chốc em ngồi lại
làm cô bé thiên thần
bỗng chính em đứng dậy
giã từ thêm một lần
Trước lúc em đứng dậy
nụ hôn đã cháy rồi
cô bé thiên thần ấy
chết vì yêu mất thôi!
Không đề
Em đứng nhìn ra cửa sổ
trong khi nhún đôi vai trốn rét
ở ngoài kia xám xịt và u buồn
ở ngoài kia trời khóc tỉ tê
Em vén những sợi tóc bằng những búp ngón tươi mảnh
em xích lại gần hơn những thanh chắn buốt lạnh
ở ngoài kia đêm mù tối sắp về
qua chiếc cổng thất tình như gã trai si mê
- Em còn một tim nóng hổi
trái tim chưa trao gửi một ai
nên vẻ nhìn của em còn ban sơ quá đỗi
nhú mầm trên đất đai
Em thở ra những đắng thơm của tĩnh vật hoa quả
do chiếc mũi xinh xinh hít ngửi nhiều chất rằm?
và em đứng nhìn ra cửa sổ
nghe cuộc đời lay bóng xa xăm
mà trinh nguyên đến kỳ ảo thế này
ta chết mất bởi khóe môi gờn gợn
xin nhượng lời cho mưa Huế chiều nay
nhủ thầm em mới lớn
Lá
Lá mọc trên đầu tôi hồi nửa đêm nguyên tiêu
từ đó tôi hóa nên một thực thể xanh biếc
Những ngã phố gió thổi và tôi hằng rung lên những
tần số miên man đón em
những ngã phố hạnh phúc
những ngã phố đau buồn
tôi rung lên cốt phân ngầm dịu ngọt
Nhịp điệu trên đầu tôi gồm lá mở lá xoay lá trần trụi lá
tung hứng nét hồn nhiên thanh thoát cho tôi
nhưng quái quỷ tôi chẳng biết cảm ơn những chiếc
cuống bé xíu kia là gì
đem kết cái vòm trời thứ hai lôi cuốn vạt không khí
cổ điển
trên đầu tôi lúc tôi mang nó đi lúc nó mang tôi đi
Vòm trời ấy em chớp thu vào mắt để em có những giọt
đời xanh biếc của riêng em
Và như tôi - một thực thể xanh biếc?
(TCSH41/02&03-1990)
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn