Trần Thị Tường Vy - Châu Thu Hà - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thanh Lưu - Tạ Anh Thư
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Như một giấc mơ
Nếu có một ngày
mây trên trời trắng hơn bình thường
sự tươi hồng đi ngang cửa lớn nhà tôi
tôi ngừng gương lược chải tóc
nơi cuối trời để ru giấc mơ này
Giấc mơ đi tìm sự thật
ở trên cuộc đời quá bềnh bồng
giữa có và không
giữa mơ và thật
giữa lặng lẽ và ồn ào
giữa yêu thương và độc ác
giữa thênh thang và ngõ hẹp
giữa vân vân và vân vân
Bạn ơi bạn ở nơi đâu
đang đi đôi giày màu hồng
vừa cùng tôi mua ở cửa tiệm
trong ngày xuân mới vừa qua
đôi giày có lẽ bắt đầu đổi màu
như hai mùa sáu tháng
may thay tâm hồn bạn và tôi
vẫn chỉ xê xích chút đỉnh
trong cuộc sống quý giá ngọc ngà
tôi đi tìm vĩnh cửu
trong từng bữa ăn lấp lánh cơm gạo thơm ngon
trong từng giấc ngủ thoảng hương sao trời táp xuống
trong từng nụ cười em bé thiên thần
trong cái lưng còng cụ già đầu bạc
thế giới sắp cuốn đi theo ngọn sóng hình hài
Tôi gặp được không
hỡi người bạn tri âm
tôi không rõ được nữa
sau giấc ngủ mây trời
Huế 18/7/2017
CHÂU THU HÀ
Lướt thướt mưa
Con đường này không đến được anh đâu
Em về đi
Chiều mưa lướt thướt
Bến cũ ngõ cũ con đường cũ
Anh như ngôi nhà rêu phong
Sương khói
Mộng mị bàn tay
Người ta dắt em vào lối ngựa hoang
Mặc sức rong chơi
Một mình khám phá
Ruộng em khô cằn gốc rạ
Đường tim anh sỏi đá
Chờ tay người lật lên
Mà sao anh không quên em
Chiều mưa lướt thướt...
HOÀNG THỤY ANH
Ý nghĩ bất chợt không đến từ môi đêm môi mưa
những cơn mưa ăn đêm từ hôm qua đến hôm nay
vẫn chưa hết một phần hai khẩu phần nước mắt
ngả về em
ngả về anh
bầu muối vắt mãi vẫn căng đầy
NGUYỄN THANH LƯU
Cánh đồng chiều
Một buổi chiều kì quặc
Tôi đi như mộng du về phía cánh đồng
Chân trần tôi bước
Về phía hư không
Nhói dưới chân tôi
Những đám lá trinh nữ trơ trơ không còn biết khép
Cây trinh nữ
Mắt lá mở tái tê
Nhớ thủa còn xấu hổ
Gại vào thịt da tôi một nỗi gì như mất mát
Tâm hồn tôi nhột nhạt buồn thương...
Dừng chân ngó quanh quất bốn phương
Chẳng thấy gì ngoài màu trời xanh ái ngại
Mặt trời lặn mất tăm
Bỏ mặc tôi giữa đồng chiều vắng ngắt
Tôi đứng im
Nhắm mắt
Thay mặt cây trinh nữ
Khóc nghẹn ngào!
TẠ ANH THƯ
Những ô cửa
Có trăm ngàn ô cửa
Mở ra khép lại mỗi ngày trong thành phố
Như trăm ngàn câu hỏi
Giấu trong những chiếc hộp lạ lùng.
Cánh cửa này mở ra chiếc hộp tươi xinh
Đèn đuốc tiệc bàn lộng lẫy
Những bọt rượu tuôn tràn như thác
Say sưa tiếng nói cười.
Cánh cửa kia mở ra…
Gió lùa qua những mảnh giấy dán tường đã bạc
Người đàn bà trong căn phòng trống
Cặm cụi khâu chiếc áo sờn.
Cánh cửa nọ mở ra chiếc hộp mùi son
Đôi uyên ương vừa cưới
Căn phòng trắng sáng
Nồng nhiệt những vòng tay
Những cánh cửa mở ra khép lại
Như mặt trời lên cao rồi lặn xuống
Gió vẫn thổi trên dòng người cuồn cuộn
Hiện ra rồi mất hút trên đường…
(TCSH344/10-2017)
Ý NHI
Trần Minh Tạo - Trương Vạn Thành - Vĩnh Nguyên - Nhất Lâm - Châu Thu Hà - Nguyễn Thành Trung - Hà Duy Phương
MAI DIỆP VĂN
HƯỜNG THANH
Ngô Xuân Hội - Nguyễn Đức Mậu - Nguyễn Thụy Kha - Dương Thành Vũ
Văn Công Hùng - Kai Hoàng - Trần Phương Kỳ - Vũ Dy - Nguyễn Man Kim - Đức Sơn - Pháp Hoan - Nguyễn Đạt - Khaly Chàm
LÊ THÀNH NGHỊ
P.N.THƯỜNG ĐOAN
TRỊNH CÔNG LỘC
Lê Văn Ngăn - Thanh Thảo - Vĩnh Nguyên - Hồ Hồng Trâm - Đăng Vũ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Đức Quang
Trần Thị Tường Vy - Nguyễn Nghĩa - Nguyễn Hoàng Thọ
LGT: Võ Công Liêm quê quán Vỹ Dạ. Bắt đầu làm thơ năm 2000 (lúc sắp bước vào tuổi thất thập cổ lai hy). Điều đặc biệt này có ý nghĩa hơn khi đọc thơ anh. Trong thơ, anh đã diễn tả tột độ cái khí thơ mà khi đọc tôi nhận được chất thơ vốn đã tiềm tàng trong anh mà anh không chịu phát tiết những ngày tháng trước đây. Những dòng thơ mang tính quê hương nhưng chứa trong một không gian siêu hình mà đôi khi vấn vương vào một thế giới bồng bềnh, đầy cảm xúc hơn là suy tưởng.
Trần Dzạ Lữ (giới thiệu)
Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Giúp - Nguyễn Thiền Nghi - Vĩnh Nguyên - Trần Thị Tường Vy - Từ Hoài Tấn - Lê Ngã Lễ - Ngàn Thương
LÂM THỊ MỸ DẠ
PHAN HOÀNG
HẢI BẰNG
NGUYỄN VĂN DINH
VĂN LỢI
Đông Triều - Nguyễn Đông Nhật - Nhất Lâm - Nguyễn Tấn Tuấn - Triệu Nguyên Phong
LGT: Khác với những cây bút trẻ cùng thời, Hoàng Thúy đi thẳng vào mạch cảm xúc không qua bước khởi động. Thơ như trạng thái tâm hồn dồn nén, đến thời thì xuất hiện. Điều này hiếm thấy ở một tác giả trẻ. Thơ Hoàng Thúy biểu hiện của vẻ đẹp tự nhiên sâu kín, không phải trau chuốt. Trong trường hợp này thơ chính là hiện tượng linh ứng của con người trước thế giới thiên nhiên và xã hội.
Hoàng Vũ Thuật (gt)