Lynh Bacardi, tên thật là Phạm Thị Thùy Linh, sinh ngày 03/04/1981. Làm thơ, viết văn, đồng thời là một dịch giả chưa từng học qua trường lớp chính quy nào. Đến với thơ văn từ năm 2003, Lynh Bacardi không ngừng nỗ lực cách tân và đã tạo cho mình một lối viết đầy bản sắc trong thế hệ trẻ luôn có ý hướng cách tân hiện nay. Thế mạnh của Lynh chính là sự vượt thoát trong tư tưởng, dám bội ước với lối thi pháp truyền thống và nói lên được những khát vọng của giới nữ.
LYNH BACARDI
Tìm
hết thảy
sự khởi đầu chiếc nhẫn không trọng lượng
nhấn chìm mọi định nghĩa hình vòng cung
cuối đường tiếng khóc khan
chúng ta hoàn toàn đơn độc
anh đưa em thăm phố cổ bạt hồn
rạc đôi chân ăn mòn con đường vắng
thành phố chuệnh choạng
thời gian đứng trong ngọn lửa thả sông
lời cầu nguyện trôi không hồi đáp
anh lạc buổi tối và em
tiếng thét không âm vọng
hướng dương gục mặt sau trận bão
gã ăn mày cất gương mặt vào đôi nạng gỗ
con lươn úp mặt lòng đường
em cất mình vào đâu?
vòng vân tay biến mất
căn phòng ấm cúng chứa ngọn đèn nhiều màu
em mang đôi mắt lạ loài cá biển
đắp cát lên mặt anh ru ngủ giấc xốn xang
đi anh
cuộc trốn tìm chây lười
giẻ bịt mắt ướt cơn mơ ráo hoảnh
thèm ngón áp út mút khô cánh lưỡi
mùi mồ hôi nồng đôi áo gối mốc
cọt kẹt chiếc giường theo nhịp đẩy anh
đi anh, hết thảy định nghĩa
vòng cung chiếc nhẫn lỏng
nửa sự khởi đầu hồi vọng tiếng khóc khan
đi anh.
Bội thực cấp tính
tôi vẫn uống những con đường ký ức vào buổi tối. sự hoang phế
của quả tim phủ rong rêu khi linh hồn co rúm khóc đòi thể xác.
tiếng lũ thiêu thân thét gào. lửa ăn sâu đôi cánh. bóng tối trốn
chạy nơi nào trong tôi.
đào sâu cơ thể cho sự tìm kiếm.
thất bại. nó lủi xa
tòa bóng tối cá thể đang đổ sập.
bức tường nhuộm đỏ tiếng rú con đàn bà mười tuổi. hôm nay
được biết cái cảm giác chật chội tới đâu. chả sướng. chỉ ngộ.
cương sâu bôi thêm chất nhờn cho trí thức. nhòe nhoẹt đẩy mạnh
trò chơi ý thức cá nhân. tôi uống thuốc ngủ hiệu thượng lưu.
khuyến mãi tràng cười thỏa mãn trước khi ngu muội.
những con đàn bà thơ trẻ được nhuộm đen.
chiếc remote control được điều khiển bởi gan chân hình gạch
chéo. hai chân trụ trên bờ đê rã nát khi dạng háng. cần cái lưỡi
có xương chống đỡ. lũ cẩu đực khoái đái ngồi để che vết bẩm
sinh. cơn lạnh rướm máu dưới da. tắt kè có vô số áo khoác.
hài lòng với kiếp sống con trạch. những bộ trang phục núp sát
bụi lùm. tín hiệu của thế-giới-rình dần hiện rõ. bắn vào những
ổ sọ ươm mầm trái đèn xanh. tóe lửa. rượt bắt. âm thanh lở loét.
nồi cơm được trịnh trọng trộn lẫn thùng phân. thơm mùi cấp số
nhân. chia nhau thể hiện tình dân tộc.
ánh nắng rọi xuyên những hốc mắt rỗng. tôi, con muỗi vằn mệt
lã hút máu đồng loại. tôi có công + nhân thân sáng sủa - bộ óc.
phiếu tính tiền cười sặc sụa trên bàn tiệc. xoàng. sao bằng một
tấm phiếu bầu. tôi vô hình kiêm vô chủ. mùi tanh nuốt sống ánh
sáng. bọn chúng gào thét. tôi lạc giọng. cà-vạt nhúng bia thay
bò. di động ướp nước dãi. lũ sâu nhớp nháp bò ra từ máng cám.
dây cót căng bứt tung phạm vi cấm. mặt trời đeo răng giả nhát chú
cuội. hố mộ tị hiềm được phát hiện sinh trưởng nhiều thế kỷ.
tối hôm qua tôi chết vì bội thực.
Một mạng tàn đời trên dấu hỏi
những nóc nhà không dấu hỏi
dấu hỏi không mọc trên những nóc nhà
đêm qua
tôi vô tình thấy một mạng móc cổ trên dấu hỏi
trong mắt
lồi một dấu hỏi cong queo
khi con quạ lông màu máu xuất hiện
rỉa từng khúc dấu hỏi
mang về mớm cho đàn con
những con quạ nhỏ vừa ăn vừa rỉ máu
bốc mùi dấu hỏi
khi tôi đi qua dòng kênh
bà S lận một mớ dấu hỏi trong lưng quần
ném vào mặt thằng cha đứng đái lên dòng nước
mặt nước thích chí
quay tròn thành dấu hỏi thum thủm
chảy vào miệng
khi cơn mưa ngồi phịch xuống nóc nhà
con đường đất đỏ in những bước chân tháo chạy
của dấu hỏi
bây giờ
dấu hỏi đã ùa vào nhà tôi
chen chúc
móc vào hai môi
khiến mũi tôi chảy lòng thòng dấu hỏi
nên
xin đừng gửi dấu hỏi cho tôi vào một ngày u ám
bởi
tôi đang nổi khùng vì không lời giải đáp
cho một mạng móc cổ trên dấu hỏi, hổm rồi.
(SH289/03-13)
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.