Trang thơ đầu tay 2-87

15:19 01/10/2012


Nguyễn Thiên Sơn - Trần Hữu Phiện

Ảnh: internet

NGUYỄN THIÊN SƠN

Tiếng hát của người câu cá

Hạnh phúc của anh nơi biển cả
Nơi chấm phao lay động giữa vô cùng
Chẳng phải đi tìm sự an nhàn, anh là kẻ thích
                        khám phá những điều huyền bí

Giây phút rung lên niềm hân hoan trước con cá
                        mắc câu giãy giụa
Sự chờ đợi căng như dây đàn
Kết quả của trăm lần giật trượt và sự kiên trì
                        móc sửa mồi câu
Những sinh vật của đại dương không hề khờ dại
Anh phải tỉnh táo để khỏi bị đánh lừa
Chắc gì phao chìm là anh giật
Đôi khi chỉ rung hờ, thậm chí lúc bất chợt nằm ngang
Anh đã giật vung mạng với tính toán tuyệt vời
                        và nụ cười hồn hậu

Bài ca của kẻ lần đầu chiến thắng
Bài ca qua trăm lần bão tố xanh với những chồi non
Bài ca của những nhà thơ khêu bấc đèn sáng
                        lấp lánh trong dạt dào biển cả
Bí ẩn của thiên nhiên anh là kẻ nắm bắt
Nên anh hát
Bài hát của người đi câu hy vọng trào lên muôn đợt sóng…



TRẦN HỮU PHIỆN

Màu xanh đất lửa

Không xa lắm, mà nay tôi mới đến
Với đồng đội tôi bên cửa biển này
Đêm - vầng trăng đỏ bầm bệt lửa
Ngày - gió Lào lồng lộn bụi đỏ bay…

Sau cơn bão, nhà tạm che tôn, giấy
Đất khát khao một chút gió lành,
- Ai chưa đến cứ tưởng rằng nơi ấy
Gió dịu dàng muôn thuở với màu xanh!

- Xin hãy nhớ: đất này là đất lửa
Biển mặn nồng và nắng gió luyện tôi
Vị chè chát, hạt tiêu nồng xé lưỡi
Rừng cao su dâng nhựa quý cho đời;

Những người lính sống bên cửa biển
Như dừa xanh, quen nắng gió mặn mòi
Nhận vào mình biết bao là dữ dội
Để xanh, mãi đời, đồng đội mến yêu ơi…

                                         Cửa Tùng, 3-1986

Mái tóc bàn tay

                              Tặng Huyên

… Mỗi ngày thức đón bình minh
Là em chải mái tóc xanh mượt mà
Lược hồng gỡ rối đường tơ
Cho suôn sẻ nỗi đợi chờ trong em
Cho mềm thêm sợi tóc mềm
Cho bền chặt như tình duyên của mình…

Mỗi lần về được với em
Tay anh làm lược cài trên mái đầu
Chải đi mưa nắng dãi dầu
Dày thêm nỗi nhớ thương nhau những ngày
Em ngồi yên lặng, thơ ngây
Mà thương chiếc lược - bàn tay - con người
Xưa, nay mái tóc - cuộc đời
Vấn vương cả một biển trời thương yêu…

Anh đi lại nhớ những chiều
Khi sao sắp mọc, tiếng diều sắp thôi
Là sau khung cửa em ngồi
Gió lùa mái tóc, bồi hồi đợi ai…

                                           1984

(SH23/01-87)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Bỗng dưng đi dọc phốGặp trong ánh mắtChủ những căn nhàNhư thể vỡ oà những điều họ nghĩ...

  • Đừng thở dài nhé emĐêm lạnh lắmCô đơn tìm về lối vắngSao rụng buốt lòng tay

  • HOÀNG HÙNG HÀCỏ rực nỗi gì dưới chân ta ngày thángPhố xá ngao du lộng lẫy hoa đènQuên mất một người đang còn nhớSớm mai này có kịp nhận ra nhau

  • DƯƠNG HIỀNChuyến xe tốc hành đưa tôi và Huy đi, chẳng biết nơi đến như thế nào nhưng vì chưa biết nên tôi háo hức với những tưởng tượng kỳ diệu.Những hàng cây và những ngôi nhà lướt qua bên ô kính như những thước phim chiếu về cảnh vật. Có lẽ ít ai khám phá ra kiểu thưởng thức ngắm cảnh qua ô kính xe hấp dẫn và đẹp đẽ như thế…

  • LINH CHIQuá ngọ. Trời đang xanh ngun ngút, nắng sầm sập, oi nồng ngột ngạt bỗng chốc tối sầm. Mây. Gió. Mưa. Mây vần vũ, gió ầm ào, mưa quăng quít.

  • LƯU LY...Suy nghĩ làm gì những kẻ rỗi hơiMoi móc đời tư bới lông tìm vếtPhù phiếm đủ điều đặt đơm thêu dệtVới kẻ hơn thua đó là lẽ thường tình??!...

  • TRẦN KHẮC LOANEm gửi vào thăm anhNiềm tin yêu đồng vọngNgày đêm em lóng ngóngTrong căn nhà neo đơn

  • PHAN TUẤN ANH                   (Tặng Phương)Truyện ngắn ...Biển rì rào. Con sóng vỗ miên man vô định, để rồi sau đó chỉ còn là những bong bóng nhỏ, vỡ tan ngay dưới chân Phương. Một bên là hàng dương chĩa tua tủa lên nền trời đêm, như một đạo quân ma quái với vũ khí chết chóc của mình kéo dài đến vô tận. Một bên là biển nhỏ nhắn như một vòng cung. Biển đêm, cái vô hạn của nó bị giới hạn bởi những ngọn đèn sáng chói xa xa của những con tàu đánh cá ngoài đại dương và của những ngọn hải đăng ấm áp mà huyền ảo.

  • TRẦN THỊ HOÀI HƯƠNGTôi về quê nghỉ hè được hai tuần thì cơn bão bất ngờ ập đến. Hồi sáng, thấy trời đất âm u, biết trời có mưa tôi đã xếp đống củi khô lên giàn, lùa bầy vịt vào chuồng heo và dọn lại chăn chiếu phòng nhà dột.

  • ... Con muốn gửi về cho mẹ một mùa thu Không có heo may hanh khô đôi máKhông có ngõ buồn ngập tràn xác láÔ cửa một mình đếm hạt mưa rơi ...

  • ...Đêm đông -  Cả thế giới ngủ yênChỉ dòng sông vẫn chảy...

  • HƯƠNG LAN"Sao đôi này yêu nhau mãi mà không chịu cưới nhau..." Câu nói đùa của người anh họ vào chủ nhật năm ấy là minh chứng cho hạnh phúc họ có được 5 năm về trước.

  •  LÊ PHƯƠNG Khi bé mười sáu tuổi Lòng gió thổi xôn xao Thoáng buồn vui bất chợt Bóng trăng tròn nao nao

  •  Ý THẢO Rồi bọt biển vỡ tan Nàng tiên cá vỡ cùng theo con sóng Giọng hát trong veo suốt một năm câm nín Bây giờ tràn về từ hư vô...

  • LTS: Trang viết "đau tay" lần này, Sông Hương xin dành "trọn gói" cho các bạn sinh viên Đại học Sư phạm Huế. Tất nhiên, ở đây sẽ không "tái bản" những cây bút đã vượt qua "mối tình đầu" này như Lê Thị Mỹ Ý, Đông Hà...