Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
ĐẶNG THIÊN SƠN
Buổi sáng biến mất
Buổi sáng đang chết dần vì ngộ độc gió
chỉ thương cho những người ngồi đón buổi trưa
không biết rằng thời gian đã biến mất.
Buổi sáng chết rồi là có thật
người ta chở nỗi buồn trắng muốt khoang xe
băng qua những nấm đất sè sè
chẳng còn ai nghe buổi sáng nói gì
dù là một câu rất khẽ.
Ơ kìa đàn chim se sẻ
mổ ngày rách toác thế kia…
Buổi sáng không còn như ngày xưa cũ!
Nghĩa địa đêm
Đom đóm thắp đèn
mùi khét trang phục người chết…
tôi gối đầu lên cỏ non nghĩ ngợi
trăng nằm sâu dưới đáy đỉnh trời
Những người chết đang đi chơi
họ không trông thấy tôi
nên cứ hồn nhiên bàn tán
những câu chuyện oan ức trên trần gian
họ mang xuống tận tuyền đường
Người già đang sảy gạo đen
trẻ con đua thuyền, đua ngựa
thanh niên đi tuần âm phủ
ngửi phải mùi mồ hôi người sống
vung gậy phạt chan chát
tôi lăn qua lăn lại mấy vòng
Nghĩa địa đêm
nằm gối đầu lên chân mộ
những linh hồn trôi qua tròng mắt
nhẹ như những tấm lụa trắng phất phơ
ngỡ chạm vào tan biến.
Trong hố cầu thang 1
Đang đuối giữa tòa nhà
Lạnh toát
Hố cầu thang sao hun hút thế này?
Cánh cửa không mở ra
Cánh cửa đã đóng rồi
Chuông báo khẩn cấp không hoạt động
Telephone không hoạt động.
Không có ai đi cùng tôi trong chuyến cabin định mệnh này.
Cái khoang bé nhỏ này
Ta còn thở được mấy giờ
Còn mấy giờ để sống
Còn kịp làm gì không...?
Mấy mươi năm trôi qua ngoài kia thật là vô nghĩa.
Không có rượu ở đây
(TCSH341/07-2017)
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO