NGHĨA THÂN
Thời sinh viên tôi thường đi làm thêm ở quán bar hay những nhà hàng dành cho khách Tây. Tôi sang phố Phạm Ngũ Lão xin làm phục vụ nhà hàng. Lúc đó tôi nghĩ rằng làm ở chỗ có khách nước ngoài có thêm thu nhập và có thể trau dồi kiến thức, ngoại ngữ.
Ảnh: tư liệu
Emely là một trong số những người bạn của cậu chủ nhà hàng, mỗi lần đám bạn cậu chủ ghé tới là tôi phải xếp hai, ba bàn lại với nhau. Trong đám bạn ấy tôi chẳng chơi thân với ai cả. Không hiểu sao hôm ấy có một cô gái chừng tuổi tôi, nước da trắng và mái tóc vàng hoe gọi lại bắt chuyện. Emely là người Mỹ, là một tình nguyện viên đang dạy tiếng Anh cho các sinh viên của các trường đại học ở Huế. Cô nói tiếng Anh, lâu lâu lại nói lơ lớ vài câu tiếng Việt.
- Anh ơi, cho tôi trà đá - Cô giả vờ kêu lại để bắt chuyện.
- May I have your name?
- My name is Nghĩa.
- Do you have an English name?
- No, I don’t.
- I give you an English name, Jonny.
- Ok, you call me Jonny.
Emely đưa tôi tờ giấy trong đó có số điện thoại và nick Yahoo, thời đó liên lạc nhau qua Yahoo chat chứ không như bây giờ có Facebook. Sau đó chúng tôi cứ nhắn tin qua lại thường xuyên nhưng cũng chỉ là hỏi thăm.
Một hôm khi tôi đang ở nhà Emely nhắn tôi:
- Are you free today?
- Yes, I am free now.
Vậy là chúng tôi lên kế hoạch đi chơi vào buổi chiều hôm đó. Trời mùa xuân mưa lất phất, se chút lạnh lạnh thì tắm nước khoáng nóng Thanh Tân có gì bằng. Tôi chở Emely trên chiếc honda cũ, cà tàng nhưng lúc đó tôi trông rất oách vì chở cô gái Tây.
Xe chạy ra tới trường cấp ba Hương Trà thì Emely không biết giả vờ hay lạnh thật.
- I am cold, can I hold you?
- Yes. Of course.
Đường thì xa và trời thì lạnh thế là Emely dựa vào vai và ôm tôi thật chặt cho đến khi đến tận nơi.
Con đường từ cổng mua vé đến hồ bơi ngập tràn hoa ven đường, đủ các màu sắc khác nhau, thi thoảng có những con chim hót líu lo và những con bướm xinh vờn những cánh hoa để hút mật. Chúng tôi dừng lại và chọn một bể tắm nước không quá nóng và đủ độ sâu để bơi.
- Thanh Tan is a beautiful place. - Emely có vẻ thích thú, cô vươn vai hít thở không khí. Có lẽ lâu rồi cô mới có dịp ra vùng ngoại ô.
- Nước ấm quá. Do you like it?
- Jonny, cám ơn anh.
Emely nhìn tôi đắm đuối và thật bất ngờ khi Emely ôm hôn thắm thiết giữa hồ bơi mà xung quanh là người Việt. Tôi ái ngại vô cùng.
Trời chuyển tối, mọi người đã về hết chỉ còn hai chúng tôi giữa bể bơi. Xung quanh chỉ còn tiếng ếch đồng, tiếng dế kêu và những bóng đèn điện mờ mờ ảo ảo. Emely ôm siết vòng eo tôi, tôi chàng trai mới lớn một chút thích thích một chút lo lo. Chúng tôi cuộn vào nhau trong màn đêm tối.
- Emely, stop... dừng đi.
- Why?
- Chúng ta không hợp nhau.
- Why? We are a couple.
Tôi không nói gì thêm và buông lơi Emely.
Tôi lên bờ ngồi và Emely cũng lên ngồi kế bên. Chúng tôi không ai nói gì thêm. Emely gục đầu vào vai tôi.
- Emely, anh thích cổ điển, anh thích nhạc xưa và đồ cũ. Chúng ta đi cà phê được không em yêu?
- Ok anh yêu.
Nàng chọn quán Chiều, đường Đặng Thái Thân. Chúng tôi thường gọi hai ly cà phê sữa đá giống nhau và một gói ngựa trắng. Tôi không hút thuốc nhưng sợ Emely buồn nên cũng nhấp môi vài điếu.
Emely hết thời hạn visa trở về nước, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc nhau qua email. Ngày lễ tình nhân Emely mua tặng tôi hộp chocolate gửi qua đường bưu điện. Tôi mở quà ra thì trong đó có 1 chiếc nhẫn kèm theo dòng chữ:
“ If you love me, wear my ring.”
Tôi mang vào ngón áp út nơi ngón đeo nhẫn của các cặp đôi đã kết hôn.
Một thời gian sau Emely cũng ít liên lạc với tôi và hầu như mọi chuyện cắt đứt. Tôi buồn và nhớ Emely vô cùng nhưng chẳng hiểu nguyên nhân. Phải chăng xa mặt cách lòng? À thì ra không phải vậy mà vì chúng tôi có một sự khác biệt quá lớn. Vì Emely sống theo kiểu hiện đại và tôi sống kiểu cổ truyền.
Ba năm sau tôi thay đổi công việc, lúc đó tôi làm hướng dẫn viên, cứ vào Hội An rồi ra Huế. Tình cờ trong một lần đi thuê xe máy giúp khách, tôi nhớ là mồng năm Tết âm lịch trên đường Trần Hưng Đạo, khi tôi đang lưu thông trên đường bỗng đâu xe đối diện tông vào tôi cái rầm. Tôi nằm sõng soài ra giữa đường chẳng còn biết chi.
Tôi mơ màng, khi mở mắt ra mình đã nằm trong bệnh viện Thái Bình Dương. Emely đang ngồi phía cuối giường.
Ủa tôi đang mơ hay đang tỉnh. Trời ơi ngón tay đeo nhẫn của tôi không thể co lại bình thường. Chiếc nhẫn Emely tặng tôi đâu?
- Are you ok?
- I’m fine.
Tôi nửa tỉnh nửa mê không hiểu mình đang mơ hay thật. Tôi lại thiếp đi một lúc vì mất rất nhiều máu do tai nạn. Buổi sáng lúc tôi ngủ dậy có một lá thư đầu giường cùng chiếc nhẫn.
Bức thư đại ý chỉ là lời chúc sớm bình phục. Cũng qua bức thư tôi biết mình bị tai nạn trước nhà Emely và chiếc nhẫn lúc ấy đã bị tuột ra.
Emely, Emely... em đang ở đâu? Em đã quay lại Việt Nam khi nào? Sao em lại tránh mặt anh?
Tôi ra viện và trở lại công việc thường ngày. Một hôm vô tình tôi quen Phong, một anh bạn người phố cổ Hội An khi tôi đang đợi khách ăn tối ở nhà hàng Tam Tam.
Phong cao ráo, đẹp trai, có vẻ ngoài của một gã trai hư đầy cuốn hút với các cô gái.
Anh ta kể rằng: “Thời mới lớn tuổi đôi mươi không đêm nào mà không có mặt ở quán bar dành cho khách Tây. Nhờ biết chút tiếng Anh và siêng đi bar mà tôi cưới được cô vợ Tây”. Phong cười có vẻ rất hạnh phúc.
Phong mở điện thoại cho tôi xem bức ảnh gia đình, hai vợ chồng cùng hai đứa con thật đáng yêu. Tôi nhận ra Emely và trong tôi đã có câu trả lời tại sao em tránh gặp tôi. Vì chúng tôi vẫn còn yêu nhau nhưng em đã có một ngôi nhà hạnh phúc.
Emely là mối tình đầu tôi không thể nào quên.
N.T
(TCSH419/01-2024)
Bỗng dưng đi dọc phốGặp trong ánh mắtChủ những căn nhàNhư thể vỡ oà những điều họ nghĩ...
Đừng thở dài nhé emĐêm lạnh lắmCô đơn tìm về lối vắngSao rụng buốt lòng tay
HOÀNG HÙNG HÀCỏ rực nỗi gì dưới chân ta ngày thángPhố xá ngao du lộng lẫy hoa đènQuên mất một người đang còn nhớSớm mai này có kịp nhận ra nhau
DƯƠNG HIỀNChuyến xe tốc hành đưa tôi và Huy đi, chẳng biết nơi đến như thế nào nhưng vì chưa biết nên tôi háo hức với những tưởng tượng kỳ diệu.Những hàng cây và những ngôi nhà lướt qua bên ô kính như những thước phim chiếu về cảnh vật. Có lẽ ít ai khám phá ra kiểu thưởng thức ngắm cảnh qua ô kính xe hấp dẫn và đẹp đẽ như thế…
LINH CHIQuá ngọ. Trời đang xanh ngun ngút, nắng sầm sập, oi nồng ngột ngạt bỗng chốc tối sầm. Mây. Gió. Mưa. Mây vần vũ, gió ầm ào, mưa quăng quít.
LƯU LY...Suy nghĩ làm gì những kẻ rỗi hơiMoi móc đời tư bới lông tìm vếtPhù phiếm đủ điều đặt đơm thêu dệtVới kẻ hơn thua đó là lẽ thường tình??!...
TRẦN KHẮC LOANEm gửi vào thăm anhNiềm tin yêu đồng vọngNgày đêm em lóng ngóngTrong căn nhà neo đơn
PHAN TUẤN ANH (Tặng Phương)Truyện ngắn ...Biển rì rào. Con sóng vỗ miên man vô định, để rồi sau đó chỉ còn là những bong bóng nhỏ, vỡ tan ngay dưới chân Phương. Một bên là hàng dương chĩa tua tủa lên nền trời đêm, như một đạo quân ma quái với vũ khí chết chóc của mình kéo dài đến vô tận. Một bên là biển nhỏ nhắn như một vòng cung. Biển đêm, cái vô hạn của nó bị giới hạn bởi những ngọn đèn sáng chói xa xa của những con tàu đánh cá ngoài đại dương và của những ngọn hải đăng ấm áp mà huyền ảo.
TRẦN THỊ HOÀI HƯƠNGTôi về quê nghỉ hè được hai tuần thì cơn bão bất ngờ ập đến. Hồi sáng, thấy trời đất âm u, biết trời có mưa tôi đã xếp đống củi khô lên giàn, lùa bầy vịt vào chuồng heo và dọn lại chăn chiếu phòng nhà dột.
... Con muốn gửi về cho mẹ một mùa thu Không có heo may hanh khô đôi máKhông có ngõ buồn ngập tràn xác láÔ cửa một mình đếm hạt mưa rơi ...
...Đêm đông - Cả thế giới ngủ yênChỉ dòng sông vẫn chảy...
HƯƠNG LAN"Sao đôi này yêu nhau mãi mà không chịu cưới nhau..." Câu nói đùa của người anh họ vào chủ nhật năm ấy là minh chứng cho hạnh phúc họ có được 5 năm về trước.
LÊ PHƯƠNG Khi bé mười sáu tuổi Lòng gió thổi xôn xao Thoáng buồn vui bất chợt Bóng trăng tròn nao nao
Ý THẢO Rồi bọt biển vỡ tan Nàng tiên cá vỡ cùng theo con sóng Giọng hát trong veo suốt một năm câm nín Bây giờ tràn về từ hư vô...
LTS: Trang viết "đau tay" lần này, Sông Hương xin dành "trọn gói" cho các bạn sinh viên Đại học Sư phạm Huế. Tất nhiên, ở đây sẽ không "tái bản" những cây bút đã vượt qua "mối tình đầu" này như Lê Thị Mỹ Ý, Đông Hà...