Thôi em về đi

14:50 13/08/2009
TRẦN THỊ TRƯỜNG  Bim chào đời vào lúc kém 19 phút. Trăng hạ tuần phun nhẹ màu đục của sữa vào bầu trời. Hôm sau trời lất phất mưa. Bố nói với bà ngoại trước khi đi làm: "Nếu không thấy con về thì bà giúp con cùng nhà con nuôi cháu". Câu nói ám ảnh làm trí tưởng tượng của bà ngoại nhiều lần thắt lại. Sau này nhiều khi bà ngoại sợ cả cái bóng của mình.

Nhà văn Trần Thị Trường - Ảnh: suckhoedoisong.vn

Hai tuần tuổi. Bim khóc mỗi khi đòi ăn. Ngực mẹ lép kẹp. Bà ngoại tất tả sang nhà hàng xóm. Mẹ thằng Bốp bảo: "Cháu biếu bác, khỏi vay". Bà ngoại kể với mẹ bằng nước mắt. "Người ta cho mình luôn vì người ta sợ mình trả bằng sữa viện trợ...". "Biết làm sao được, nghèo thì đi xin, đi vay. Người ta cho hay cho vay là tốt rồi, mình ghi ơn để khi nào có thì trả mẹ ạ". Rồi mẹ nựng Bim "Sông có khúc người có lúc phải không con. Cái khúc của mẹ là con đấy".

Hai mươi tháng Bim vẫn không đi được. Đầu nó không cân đối với chân tay. Da nó không hồng hào. Bà ngoại thường thở dài, mẹ thường khóc. Nhưng bố thì luôn cười với Bim. Hai bố con có vẻ hiểu nhau mặc dù đến 5 tuổi Bim mới biết nói đủ một câu đơn giản.

Một hôm nó nghe bố nói với mẹ: "Nếu... có điều gì xảy ra... nếu anh không còn đường về nhà thì em nói với bà. Nhờ bà giúp đỡ...". Mẹ bảo: "Em biết thứ đó đem bán rất có giá nhưng... với bà... đó là thần thánh trong nhà...". Mẹ bịt tay vào miệng bố: "Đừng bao giờ nói thế".

Nhưng bố vẫn về nhà. Bước đi nhẹ như đi trên mây. Hàng xóm có người gọi bố là "thằng thần kinh", có người bảo là "quân chập mạch". Nhưng ai cũng quý bố. Bim nhận thấy thế.
      

Lần ấy ba tháng bố vắng nhà. Người ta bảo với mẹ bố đi nghỉ mát. Ở đó bố không phải làm gì cả, bố được tha hồ nghĩ ngợi... Mẹ nói nhỏ với bà ngoại. Mẹ nhờ bà ngoại bán nhà lấy tiền nuôi Bim. Bà ngoại lảo đảo ngã ngồi xuống mép giường. Mẹ kêu thất thanh: "Khổ thân tôi. Vỡ xương chậu còn gì. Không được thì thôi. Khổ sở thế không biết". Bà và mẹ cùng khóc. Lúc ấy Bim vẫn còn tuổi bú bình. Nó nhìn bà ngoại, nhìn mẹ nó thấy phía bên trái ngực một cái gì đó chạy qua, nhói buốt. Nó không biết trong trái tim nó có một con yêu tinh vừa nhập vào. Nó quên đói, quên những giấc mơ có cái bình sữa. Cái bình sữa của thằng Bốp nhà hàng xóm. Nó sống bằng bột. Đĩa bột của nó có nước mắt của mẹ nấu xong hay để ở chiếu. Hôm ấy nó tự xúc lấy. Nó không biết tay nó có một bà tiên vừa ẩn vào cầm hộ cái thìa. Trên giường bà nằm thiêm thiếp. Khói than tổ ong vẫn đặc quánh trong nhà.
    

Khói lửa có mùi bùn cống ấy chẳng làm cô bé teo tóp mà ngược lại đã cho cơ thể cô một chất miễn dịch nào đấy không biết. Má không hồng lên như phấn nhưng chỉ sau một ngày dò dẫm biết đi là Bim biết chạy. Bim chạy nhảy trong mưa mà không bao giờ ngạt mũi. Sau ba tháng tập huấn về bố ngày càng ít nói hơn.

"Bố ơi. Bạn con bảo bố là người điên". "Bạn con nói thế à? Thế con có ghét người điên không? Có sợ người điên không?". Bim trèo lên lòng bố và sờ râu cằm: "Con không sợ. Thế bố làm gì hả bố?". Bố Bim cười rát hiền: "... Bố là... một thư ký... thời đại". "Thời đại là gì hả bố. Tại sao lại phải có thư ký hở bố?". Bố cười: "Khi nào biết đọc biết viết con sẽ biết. Thời đại chính là cuộc sống hàng ngày của bố con mình... Mà sao con biết đường đến đây?". Bố đã hỏi Bim ngay từ khi thoáng trông thấy Bim ở cổng cơ quan nhưng vì Bim vừa thở vừa hỏi bố có phải là người điên không nên đã không nghe thấy. Giờ bố hỏi lại. Bim không biết rằng đôi chân nó có một bà tiên ở trong dẫn đường. Nó cười cười: "Con sợ bố không về. Bà ngoại ngày nào cũng hỏi bố về chưa?".
    

Bố quàng cánh tay xương xẩu lên vai Bim. Một tay dắt chiếc xe đạp tàng một tay dắt Bim hai bố con lững thững đi. Chiều đầu đông sương dăng ướt mặt đường. Những chiếc xe màu sẫm từ bên trong cánh cổng tôn nghiêm đi lướt qua bố con Bim làm thành bức tranh trừu tượng. Bố Bim nhìn theo sau những biển số xe. Tuổi bốn mươi sáu cho phép anh không nhìn cũng biết bên trong những chiếc xe ấy. Bên trong cửa kính đã nhìn anh ái ngại. Đã cười anh nụ cười diễu cợt. Anh biết trong đó cả những cái lưỡi. Cái uốn éo khi gặp anh. Cái tỏ ra cảm thông với anh. Cái phê phán anh trong cuộc họp động viên lúc gặp riêng. "Mong đồng chí tiến tới... mang lại vinh quang cho... tập thể... chúng ta”. "Mang lại chứ đừng dự phần". Một cái đầu nghĩ thế. Cái lưỡi của cái đầu ấy nói trong cuộc nhậu: "Làm quan có dạng làm dáng có hình thằng ấy không có cả hai điều". một cái lưỡi khác phụ họa: "Cuộc đời cần có nó, phải nuôi nó. Phương tiện loại trừ của chúng ta đấy".

Nước trên cây ào xuống mặt, xuống đầu anh sau một cơn gió mạnh. Vuốt nước mưa trên tóc, anh mỉm cười nhìn lên bầu trời sũng nước. Anh bế xốc con Bim đặt lên ghi đông: "Lần sau con không nên đi tìm bố nhé. Đường đến với bố từ nhà còn xa con ạ. Nguy hiểm lắm".

Bim nhìn vào mắt bố. "Thư ký thời đại mà còn sợ nguy hiểm à?". Hôm qua, lúc ra chơi, cô giáo bảo với nó "nghề của bố vinh quang lắm". Nó cũng nhìn vào mắt cô. Đỏ hoe. Sao cô lại khóc? Hay cô yêu bố như mẹ? Mẹ hay khóc mỗi khi nhắc đến nghề của bố.

Con Bim cố hình dung cuộc sống. Nó thấy quá mông lung. Nó đã nghe bạn của bố nói về những bức tranh trừu tượng. Cuộc sống có lẽ là những bức tranh"trừu tượng" ấy.

Hồi còn học mẫu giáo lớn nó đã phải thay gấp đôi số vở của các bạn. Nó đã từng một mình đảo ngược trật tự các chữ cái, rồi đem những chữ sắp đặt lại đến hỏi cô giáo. Nghe xong cô giật mình. Mấy hôm sau cô mách mẹ: "Nó là con ma xó. Hỏi em nhiều từ vượt quá sự suy nghĩ của em". Bây giờ nó chỉ còn kém mười năm nữa thì thành một người có quyền ứng cử. Khi nó dùng từ "vinh quang" đúng chỗ trong câu, trong cuộc sống hàng ngày mẹ đã bảo "khi nào lớn con chọn nghề soạn từ điển mà làm con ạ". Nhưng bố bảo chớ nên biết về nghề quá sớm.

Những hạt mưa ướt vai ướt tóc bố nhưng không rơi vào Bim. Bim nhìn vòm cây. Thầm thì "Hãy mưa vào em. Cây ơi. Đừng làm bố ướt. Cây không nhìn thấy Bố đã gầy đến thế kia sao? Không thấy tóc bố lơ thơ lả tả sao? Mưa chẳng biết gì về những buồn vui của bố khi ngồi ở bên trong cánh cổng tôn nghiêm kia sao? Nếu cây thương bố thì đến hỏi bà ngoại và mẹ đi. Nhưng họ hay sợ lắm. Đến em mà họ cũng không cho biết đấy...Cây hỏi khéo vào nhá...".

Bố nhìn Bim. Bim nhìn vòm cây. Vòm cây nhìn xuống mặt đường ẩm ướt. Mặt đường nhìn bố. Ông bố bỗng cảm thấy một điều khó tả nhưng đầy hy vọng. Sẽ đến một ngày mọi sự sẽ tốt đẹp. Viên đá lát đường nói với anh ta như vậy. Những viên đá cất tiếng nói âm thầm từ phía bên dưới lớp nhựa đường. Lớp lớp chồng lên nhau. Ông nghĩ đến ngày Bim tròn tuổi.
    

Giờ thì Bim đã ngồi làm việc bên trong một cánh cửa tôn nghiêm hơn cánh cửa bố ngồi ngày xưa. Bao nhiêu nước đã chảy qua vòm cây, bao nhiêu sự xảy ra trong đời nhưng chẳng cái gì in vào trí nhớ bằng những gì mẹ và bà ngoại dặn dò thuở nhỏ. Bà không còn nữa. Bố cũng vậy. Mẹ thì không chịu nổi cảnh bố bị người ta ném đá hội đồng nên giờ sống hẳn trên núi với cậu em trai. Chỉ còn lại mình Bim ở thành phố này. Bao nhiêu nước đã chảy qua vòm cây. Trong những người hàng xóm giờ đây có bao nhiêu đã thành thân phận khác. Khác hẳn sau 20 năm đổi thay.

Anh Vinh chính là thằng Bốp có cái bình sữa ngày xưa giờ đang ở trong một cánh cửa khác nặng nề và bị khóa chặt. Bim rất bận nhưng không quên đến thăm anh hàng xóm ngày xưa và gửi thăm nuôi cho anh những bình sữa en-xua cho người lớn. Đứng trong cánh cửa, nói qua ô vuông nho nhỏ giọng của con trai người ném đá đầu tiên rất xúc động: "Cám ơn em. Sao em lại đoán được giấc mơ của anh. Lúc nào anh cũng mơ thấy bơ sữa cuộc đời. Sao em tốt thế? Em lấy chồng chưa? Anh...".

Bim đang yêu và có thể mãi mãi yêu chứ không lấy chồng. Bim thấy thương tất cả cánh đàn ông thời đại. Nhưng Bim không nói gì. Với một người không còn gì hơn là bốn bức tường câm thì không nên nói mình đang hạnh phúc. Bim nắm lấy tay anh như một lời an ủi. Nhưng Vinh rụt tay lại. Anh chàng quá cảm động. Anh sợ cái bàn tay đã cầm những chất chết người của mình làm bẩn tay cô hàng xóm có gương mặt thiên thần.

"Thôi em về đi."

T.T.T
(184/06-04)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ĐÔNG LA       Sài Gòn mùa mưa, trời lúc nào cũng âm u. Những tán cây sẫm hơn, không khí nóng rát của những tháng cuối mùa khô đã được làm nguội lại, dịu mát. Mấy ngôi nhà cao lênh khênh dường như chỉ cần kiễng chân lên một chút là có thể gội đầu được trong những đám mây sũng nước, là là bay trên đầu.

  • ĐÀO PHONG LAN         Tôi là đứa con gái duy nhất của cha mẹ, và trời cũng ban cho tôi một nỗi bất hạnh để tương xứng với niềm hạnh phúc của một đứa con chắc chắn được cưng chiều: Tôi bị liệt hai chân từ bé.

  • MAI HUY THUẬTCon tàu Thống nhất nhả Văn xuống ga Huế vào một trưa mưa tầm tã khiến Văn chợt thấm thía một câu thơ Tố Hữu:...“ Nỗi niềm chi rứa Huế ơiMà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên?”...

  • NGUYỄN VĂN THANHSau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, tôi không ngờ được Ngọ hỏi làm vợ. Không giống như những cô dâu khác, ngày tôi về nhà chồng có dắt theo một đứa con riêng. Tên nó là Hòa. Ngọ rất thương yêu hai mẹ con tôi. Không có gì đáng trách anh ấy dù cuộc hôn nhân của chúng tôi không bình thường.

  • NGUYỄN LÊ VÂN KHÁNHTôi xa nhà trọ học thành phố khác. Dịp nghỉ ngắn ngày không về nhà được, tôi đón xe về thị trấn men con nước nhánh sông lớn về nhà ngoại. Từ ngoài ngõ con Bơ sủa váng, Vinh chạy ra ôm bụi chè tàu nơi đầu bến nước, gọi mạ ơi, Sương về.

  • NGUYỄN HÙNG SƠN          Một buổi chiều cuối tháng ba trong lúc ngồi bón cháo cho chồng, bà Loan nhận thấy hôm nay Hào, chồng bà có những biểu hiện khác thường. Ông có vẻ suy nghĩ, ăn uống uể oải.

  • LỆ THANHBé Khánh Hạ - đứa con gái duy nhất của chị đã đi! Chiếc lá xanh độc nhất trên thân cây khô héo, khẳng khiu đã lìa cành. Ngọn lửa cuối cùng trong đêm dài trơ trọi của chị đã tắt ngấm trong bỗng chốc. Chị tưởng rằng mình sẽ không thể sống nổi trên cõi đời héo hắt này nữa.

  • HOA NGÕ HẠNHHọ Nguyễn ở Trung Lộc quê gốc huyện Lôi Dương, phủ Thọ Xuân, Thanh Hóa. Gia phả ghi rõ, ông tổ của dòng họ theo chân Chánh đô An phủ sứ Phạm Nhữ Dực vào khai khẩn đất Thăng Hoa năm 1402. Ban đầu họ Nguyễn định cư tại Hương Ly. Đến đời sau, một nhánh trong tộc chuyển hẳn lên Trung Lộc, nằm ở thượng lưu sông Thu Bồn.

  • Đàm quỲnh NgỌcChiều nay, tôi nhận được điện khẩn của Tâm, bức điện vỏn vẹn chỉ có dòng chữ: “Thứ bảy tới, tao đi Hoa Kỳ, mày tới gấp”. Tôi không ngạc nhiên khi biết Tâm đi Hoa Kỳ, với nó, đi nước ngoài đã trở thành bình thường như các bà đi chợ. Tôi chỉ ngạc nhiên khi Tâm đã điện khẩn cho tôi, điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.

  • TRẦN NGUYỄN ANH Trong gia đình tôi, dì là người đến sau cùng. Dì thường bảo tôi: “Ô Mai à, hãy coi dì là bạn nhé”. Tôi thẳng thừng bảo: “Tôi chỉ có thể coi dì như kẻ thù”.

  • NHẬT HÀ      Lần đầu về thăm Đồng Tháp Mười, thú thật, tôi thấy có nhiều điều rất lạ, từ mảnh đất, sông nước, cây cối, chim muông tới các địa danh và nhất là con người.

  • CAO LINH QUÂN                Ăn mày là ai?                Ăn mày là...                                (Ca dao xưa)

  • LAM PHƯƠNGNàng không có sự lựa chọn nào khác. Cuộc đời không cho phép nàng lựa chọn. Ngôi nhà lá sùm sụp xám xịt như con ốc ma. Ba chị em không cùng cha và chưa bao giờ biết mặt cha. Và mẹ nàng, người đàn bà có khuôn mặt nhầu nhĩ như tấm lá mục úa, bươn bả mót máy làm thuê một ngày dẫn người đàn ông xa lạ về.

  • HÀ HUỆ CHI1. Mong đợi từ lâu lắm một tiếng cười sum họp. Tôi muốn khóc. Tôi muốn chết. Khi cuộc sống chẳng có gì giống một điệu múa. Khi trái tim chẳng buồn đốt pháo.

  • Phan HuyỀn ThưLam thấp thỏm nghe ngóng tiếng còi tàu từ xa vọng lại. Cứ khoảng hai phút một lần, tiếng còi hú dài xa xăm. Trời mưa to, chui tọt vào cái quán cà phê sát đường tàu, Lam ngồi gặm nhấm những thù hận của mình.

  • TRẦN HỒNG LONG“Tao cấm mầy nói nó chết! Nếu mầy còn nói nữa, tao sẽ đuổi mầy ra khỏi nhà tao ngay!”. Chỉ cần nghe cái “điệp khúc” ấy là dân xóm Vàm Đinh đủ biết bà Hoài chửi chị Ngọt ở trên tỉnh về thăm. Và, không cho chị nói chuyện anh Mặn hy sinh, mặc dù giải phóng đã hai mươi năm rồi vẫn không có một tin tức nào về anh.

  • ĐINH DUY TƯ         Truyện ngắn “Chỉ vì thằng Mỹ, tao mới đến nông nỗi này. Ví như không có hắn, tao thành trạng lâu rồi”.Đó là tuyên ngôn của một trạng lính. Vâng! Hắn tên là Nguyễn Đăng Lính ở cùng làng với tôi. Hai đứa nhập ngũ một ngày, nhưng ngành nghề có khác nhau.

  • NGUYỄN THỊ THÁIVào hội Văn học Nghệ thuật được gần năm, đây là lần thứ hai tôi được đi thực tế. Lần thứ nhất cách đây hai tháng.

  • HOÀNG BÌNH TRỌNGGập tấm bản đồ địa hình lại và vừa kịp đút vào xà cột, thì trung uý Trương Đình Hùng nghe có tiếng chân người lội bì bọp dưới suối. Lách mình ra phía sau cái trụ chằng phủ đầy dây hoa lạc tiên, anh thấy một người đàn ông trạc ngoại ngũ tuần, cao lớn, vẻ mặt thô tháp, cõng chiếc ba lô cóc phồng căng từ dưới dốc bươn bả trèo lên.

  • Y NGUYÊN     ... Những người muôn năm cũ         Hồn ở đâu bây giờ