Chung Tiến Lực - Nguyễn Tất Hanh - Lữ Hồng - Phạm Trường Thi - Nguyễn Hữu Phú - Đặng Hoàng Yến - Lâm Bằng
Tác phẩm "Một thoáng sông Hương" của NSNA Lê Đình Hoàng
CHUNG TIẾN LỰC
Tổ chim trên đảo Sơn Ca
Thương ba quả trứng hồng
Yên lành trong tổ ấm
Trên cành cây phong ba
Giữa đảo xanh Sơn Ca.
Vợ chồng chim nhạn biển
Sớm chiều cứ quây quần
Ríu rít bên lính đảo
Như những người bạn thân.
Ngoài kia mênh mang sóng
Bão tố phía chân trời
Trên đảo xanh - xóm nhỏ
Mầm sống đang sinh sôi.
Những cánh chim vượt gió
Thản nhiên chao kiếm mồi
Sống cùng người lính đảo
Bay liệng trong xanh tươi.
Ngày mai đàn chim non
Chuyền cành bay tíu tít
Anh lính trẻ Sơn Ca
Nở nụ cười nắng biếc.
NGUYỄN TẤT HANH
Viết ở bệnh viện
Tặng Lan
Từ chối bao hồn nhiên
Em đau đớn thốt lên khe khẽ
Đêm quánh lại từng chung mật đắng
Ngày vòm lá sâu ăn
Và sum xuê muốn rơi về cội
Phía sau của cây kim
Là chiếc bình thuỷ
Là điềm đạm hiền lành dâng hiến
Vừa nhân lên im lặng
Giọt
Từng rạn vỡ vẫn đang nối lại
Một nhịp đời đi qua
Giọt giọt...
Từng bất an tươi mới đi qua
Tật bệnh nơi em lui dần
Giọt...
Giọt...
Giọt...
Niềm tin được gửi vào sợi dây truyền dịch
Vào từng viên thuốc đắng
Vào ngày dài hy vọng
Vẹn nguyên từng đêm trắng
Tiếng thời gian mênh mang
Máu đỏ
Nuôi mười đầu ngón tay
Từng thu vén cả một thời bão tố.
LỮ HỒNG
Phố
Phố vẫn đó ê a mùa lá rụng
Vẫn tàn cây lụ khụ nén cơn chiều
Đã vững rễ bao mùa gió dạt
Giờ cựa mình khép mắt phía hoàng hôn
Phố đã ký tên vào mắt gió
Phồn hoa ơi xin dấu chân người
Phút này thở cũng như là ảo giác
Lòng trần xin nguôi ngoai
Phố phiền không khi ta trở lại đây
Thăm nỗi nhớ nửa chiều bỗng nhạt
Ta cứ hỏi lòng mình ngơ ngác
Ai còn đi về phía ngoại ô?
PHẠM TRƯỜNG THI
Thương
Nghĩ thương mình, lại thương người
Cả khi khóc, cả khi cười cũng thương
Thương người, tóc đã điểm sương
Thương người, khi hãy còn đương thành người
Một đời có được mấy mươi
Miếng khô đã ít, miếng tươi chẳng nhiều
Vừa tinh mơ, đã sang chiều
Khóc cười - cười khóc bấy nhiêu kiếp người
Đầu đời, nghe hát ầu ơi
Cuối đời, nghe giọt kèn rơi não lòng
“Không không sắc - sắc sắc không”
Ta lừa ta chuyện viển vông vững bền
Tự đốt mình để cháy lên
Run run cây nến trồng trên tay người.
NGUYỄN HỮU PHÚ
Giấc mơ xanh rêu
chiều trút gió lên mái nhà ràn rạt
bóng đổ dài trên chiếc giường cũ chông chênh
nhìn ngọn núi qua ô cửa hoàng hôn
lốm đốm ngã màu tóc gầy xơ xác
ngọn tre cong chạm vào gốc rạ
trắng cánh cò chấp chới qua sông
những thửa ruộng khô nứt nẻ dày đan
vết chân chim dửng dưng lặng câm khóe mắt
tiếng trẻ thơ ỉ âm trong lòng ngực
những giấc mơ hoang hoải xanh rêu
vết sẹo thời gian vô tư đeo đẳng
đêm trầm mình trong sương
em cũng là đàn bà
sao ai đó vô tình treo hai chữ vợ chồng ngoài hiên
mênh mông gió lùa
nắng mưa không lời...
ĐẶNG HOÀNG YẾN
Chiếc lá chiều thu
Một chiếc lá rực lên trong hoàng hôn
Gom hết nồng nàn lên màu đỏ thắm
Trên những đường gân còn vương màu nắng
Lá viết bài thơ về một quãng đời cây
Ánh chiều tà vẽ lá lên mây
Ráng vàng viền lên nét cong đài các
Như tiếng vọng những ngày hè đã tắt
Cô đơn huy hoàng kiêu hãnh giữa tàn phai
Rồi một ngày lá cũng nhẹ nhàng rơi
Thả vào không gian lượn một đường duyên dáng
Như để lại sự dịu dàng sau cuối
Nơi chiếc lá lìa cành
hứa hẹn một chồi xanh....
LÂM BẰNG
Du ca
Nhịp mơ bồng bềnh sóng
Ai tước lá qua thềm
Đêm xua xa ảo ảnh
Bóng nhờ một gần thêm.
Lữ thứ miền hoang ốc
Du ca phách lạc bầy
Bấc, chì tưng tửng nhảy
Phím dâng đầy ngất ngây.
Chèo khua xa sông lạnh
Ca nữ xõa vai mềm
Giọt đàn rơi đáy cốc
Phách lạc vào cung say.
Lữ nhân mau quá vãng
Trăng lả tả chân cầu
Ngón rơi theo bọt sóng
Đầy thuyền rưng rức sao.
Đêm tan tràn thể nữ
Câu đắng đót buông màu
Mặc sông trôi sóng lạ
Phách, nương đầm giọt châu…
(SHSDB38/09-2020)
HOÀNG CÁT…Ta chẳng tham giành chi nữa hếtChỉ mong sao thân kiếp con ngườiỞ đâu đâu, và ai ai cũng đượcSống như ta đã được sống trên đời.
Đi chơi
Tên thật: Trần Vương ThuấnSinh năm 1983 tại thị xã Phan Rang, Ninh ThuậnGiải Ba cuộc thi thơ 2001 - 2003 của Tạp chí Sông Hương
Tên thật: Trần Văn MườiSinh ngày 9.9.1982 tại Đông Yên, Phúc Thành, Yên Thành, Nghệ AnTốt nghiệp Đại học sư phạm Huế (Khoa ngữ văn)Đã có thơ, truyện đăng trên nhiều báo chí Trung ương và địa phương với các bút danh: Đinh Hạ, Minh Châu Trần, Trần Đông Yên Phương.Giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát của Báo Tuổi trẻ 2003.
Ditimloigiaicuocdoi là nickname của Bụi Trần đang “bế tắc chưa tìm lối thoát cho bệnh tật và đã sống như một phế phẩm suốt 5 năm tròn”. Thơ, hẳn là niềm ân sủng duy nhất có thể cứu rỗi tâm hồn của người bạn nhỏ đáng thương này dẫu Bụi Trần đang muốn khám phá nhiều thể loại khác nữa. Chúng tôi đọc được ở thơ Bụi Trần lời tri âm trong bản nhạc vút lên từ địa ngục của một nhạc sĩ quá cố. Nhưng ước vọng thoát khỏi niềm đau mang bản chất định nghiệp tại mỗi người là không lẫn lộn... TCSH
Điều bình thường lạ lẫm
Được nhìn lại Huế
Lê Vi Thủy - Thái Hải - Phạm Nguyên Tường - Lê Huy Hạnh - Nhất Lâm - Nguyễn Hoa
Huỳnh Quang Nam - Huy Phương - Trần Dzụ - Trần Hữu Lục - Lê Huy Mậu - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Hồ Ngọc Chương
ĐINH THỊ NHƯ THÚYĐã buồn trước cho những ngày chưa đếnnhững chia xa đang sum họpnhững mỏi mệt đang hân hoannhững bóng tối khuất lấp đang rực sángĐã nhìn thấy vết chémròng ròng máu đỏ tươi trên da thịtnhư nhìn thấy bước chân người hành khấtchậm rãi lê trên đường
Ở những đỉnh cột
Như lời tình tự
Sinh năm Nhâm Thìn, Phan Văn Chương từng tham gia quân đội, hiện là hiệu trưởng trường THCS Quảng Phương, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình. Thơ đến với anh như người tình muộn. Có điều anh biết chọn lọc, học hỏi, vượt qua những cản trở thế tục, tiếp thu cái mới của đời sống văn học hôm nay đang chuyển đổi. Nhờ thế thơ anh sớm tạo được không gian riêng, cách nói riêng. Phan Văn Chương chứng minh rằng, ở bất kỳ lứa tuổi nào, người ta vẫn có thể tìm cách vượt lên, nếu tự mình khai phá, xác lập được con đường mình đang đi. HOÀNG VŨ THUẬT
Hoàng Vũ Thuật - Lê Thái Sơn - Thiết Mộc Lan - Ngô Hà Phương - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Quốc Hiền - Phan Bùi Bảo Thy
Năm sinh: 1950Quê quán: Đại Lộc, Quảng NamThơ đã in trên nhiều báo, tạp chí, tuyển tập (1971- 2004)Đã xuất bản: Trong hoàng hôn gió (1995), Trăng của ngày (1999), Thơ bốn câu (2001), Bài ca của gió (2002), Phía sau tôi (2003).
Bóng xưa Đập cổ kính ra tìm thấy bóng Xếp tàn y lại để cầm hơi Tự Đức
TRẦN PHƯƠNG TRÀ Kính viếng bác Hoài Chân Nguyễn Đức Phiên. đồng tác giả “Thi nhân Việt Nam”, 1941
Từ Nữ Triệu Vương - Trần Thị Vĩnh Liên - Chử Văn Long - Lê Văn Kính - Nguyễn Quốc Anh - Ma Trường Nguyên - Tôn Phong - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Đức Tiến - Đặng Nguyệt Anh
Lam Hạnh - Tuệ Lam - Chử Văn Long - Nguyễn Man Kim - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm