Nguyễn Đức Tùng - Nguyễn Tân Dân - Huyền Thư - Đông Hương - Nguyễn Bội Nhiên
Tranh của HS Tôn Thất Đào - ảnh tư liệu
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Tôi đã nhìn ra em ở đâu
Tôi đã nhìn ra em ở đâu
Sao khuya lộng lẫy sáng chân cầu
Vậy mà chớp mắt em đi mất
Sông trả vai người trưa nắng cao
Tôi đun thêm củi vào lửa đỏ
Khói xanh bay em cũng về rồi
Em về áo cởi đường hư ảo
Nghĩa cũ càng than củi tôi ơi
Có khi tôi bỗng mờ như nắng
Lẩn lút bay vào trong tóc em
Nhiều khi nắng ở tôi đi mất
Tận cuối trời xa lại kiếm tìm
Nhiều khi lịch sử tàn như lửa
Vun quén tro tàn tôi nhớ ra
Em có định làm con chim lạ
Hiểu tiếng người hót ở trong hoa.
NGUYỄN TÂN DÂN
Đành đoạn!
Còn lại tôi giữa cơn mưa chiều muộn
Ngoài sông kia chim xao xác bỏ đàn
Chưa hoàng hôn sao ngày đành đoạn
Tiễn biệt chiều, đối mặt bóng thời gian!
HUYỀN THƯ
Dấu chân cha đi về phía
hòa bình
Con đã lớn bằng những mùa bỏ lại bên hiên
Dẫu đất nước thanh bình nhưng cha không còn nữa
Mẹ đứng nhìn xa xăm ra lối về trước cửa
Tóc vẫn dài mà đã bạc quá nửa rồi cha!
Con để hồi ức trong những câu chuyện kể của bà
Tổ quốc mang cha đi,
còn thời gian buộc con dần phải rời xa nội
Yêu thương trong chúng con là kỷ niệm cất vào lòng
không nói
Đâu có điều ước nào làm cho phận số con người thay
đổi
Nên những khói hương trầm chỉ càng làm mẹ khóc
nhiều hơn
Tuổi thơ con không mang dấu ấn của nỗi giận hờn
Vì mẹ đã yêu con bằng tình mẹ - tình cha những ngày
đói khổ
Con muốn gọi quê hương là chiếc áo nâu,
là những nghẹn ngào mẹ giấu trong hơi thở
Quê hương nghĩ về con như đứa nhỏ đi xa với hoài
niệm trở về
Đất nước bốn nghìn năm,
bao dấu chân người chỉ một lần đi
Con hình dung về khuôn mặt cha qua nhiều lần tưởng
tượng
Chưa có hòa bình nào mà không rơi nước mắt, phải
không cha?
ĐÔNG HƯƠNG
Trả người mấy cọng
tình bay
Trả người mấy cọng tình bay
tóc em héo bởi chia tay tóc người
mắt mi ươn ướt sương trời
môi rưng rưng nhẹ những lời xa xưa
Trả người mấy ngọn vàng Thu
chừ em chiếc lá vân du ngàn trùng
thương em, bóng vẫn sau lưng
đường bay bạt gió mông lung tầm nhìn
Trả người vạt nắng yêu tinh
em âm thầm nuối bóng hình thân quen
rồi gom giọt mặn môi mềm
giấu vào quá khứ sử tình hư hao
Trả người mùa trăng chiêm bao
dòng sông hẹn ước mai sau miên trường
nửa đường gãy mất yêu thương
đành thôi giữ lại mắt buồn từ đây
NGUYỄN BỘI NHIÊN
Bí mật một Tình yêu
Người đàn ông tôi yêu
Từ xa xôi đến
Dạy cho tôi cái nhìn sâu thẳm
Dưới trời đêm vời vợi một vòng tay.
Điệu nhảy đầu tiên của cuộc đời tôi nhảy cùng anh
Không còn ngọn gió lang thang,
không còn phiền muộn
Mùa Thu khi ấy nguôi tan
Nỗi nhớ trong tôi từ đó bắt đầu.
Người đàn ông tôi yêu
Đã trở về xứ sở của loài hoa… diệu kỳ
Tôi chợt thấy thân thương
Cả với những con đường nơi ấy.
Hạnh phúc trong tôi với những ngày đang tới,
đang qua
Cuộc đời không thấy tôi mong đợi
Người đàn ông tôi yêu
Từ xa xôi đến.
(SHSDB22/09-2016)
Điều bình thường lạ lẫm
Được nhìn lại Huế
Lê Vi Thủy - Thái Hải - Phạm Nguyên Tường - Lê Huy Hạnh - Nhất Lâm - Nguyễn Hoa
Huỳnh Quang Nam - Huy Phương - Trần Dzụ - Trần Hữu Lục - Lê Huy Mậu - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Hồ Ngọc Chương
ĐINH THỊ NHƯ THÚYĐã buồn trước cho những ngày chưa đếnnhững chia xa đang sum họpnhững mỏi mệt đang hân hoannhững bóng tối khuất lấp đang rực sángĐã nhìn thấy vết chémròng ròng máu đỏ tươi trên da thịtnhư nhìn thấy bước chân người hành khấtchậm rãi lê trên đường
Ở những đỉnh cột
Như lời tình tự
Sinh năm Nhâm Thìn, Phan Văn Chương từng tham gia quân đội, hiện là hiệu trưởng trường THCS Quảng Phương, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình. Thơ đến với anh như người tình muộn. Có điều anh biết chọn lọc, học hỏi, vượt qua những cản trở thế tục, tiếp thu cái mới của đời sống văn học hôm nay đang chuyển đổi. Nhờ thế thơ anh sớm tạo được không gian riêng, cách nói riêng. Phan Văn Chương chứng minh rằng, ở bất kỳ lứa tuổi nào, người ta vẫn có thể tìm cách vượt lên, nếu tự mình khai phá, xác lập được con đường mình đang đi. HOÀNG VŨ THUẬT
Hoàng Vũ Thuật - Lê Thái Sơn - Thiết Mộc Lan - Ngô Hà Phương - Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Quốc Hiền - Phan Bùi Bảo Thy
Năm sinh: 1950Quê quán: Đại Lộc, Quảng NamThơ đã in trên nhiều báo, tạp chí, tuyển tập (1971- 2004)Đã xuất bản: Trong hoàng hôn gió (1995), Trăng của ngày (1999), Thơ bốn câu (2001), Bài ca của gió (2002), Phía sau tôi (2003).
Bóng xưa Đập cổ kính ra tìm thấy bóng Xếp tàn y lại để cầm hơi Tự Đức
TRẦN PHƯƠNG TRÀ Kính viếng bác Hoài Chân Nguyễn Đức Phiên. đồng tác giả “Thi nhân Việt Nam”, 1941
Từ Nữ Triệu Vương - Trần Thị Vĩnh Liên - Chử Văn Long - Lê Văn Kính - Nguyễn Quốc Anh - Ma Trường Nguyên - Tôn Phong - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Đức Tiến - Đặng Nguyệt Anh
Lam Hạnh - Tuệ Lam - Chử Văn Long - Nguyễn Man Kim - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm
Tên thật: Nguyễn Phạm Tú TrinhSinh 1983Sinh viên Khoa Ngữ Văn - Đại học Khoa học Xã hội và Nhân vănGiải nhất cuộc thi thơ “Đất nước và lục bát” của báo Tuổi Trẻ. 2003.
NGUYỄN TRỌNG TẠO chọn và giới thiệuThời Thơ Mới ở ta đã có thơ hình thoi, thơ hình tam giác, thơ hình thập giá... Và bây giờ thơ “tân hình thức” của người Việt ở hải ngoại cũng đã làm nao lòng một số người làm thơ trong nước. Những loại thơ hình thức ấy thường là bắt chước những cách tân kỳ dị của thơ phương Tây từ thế kỷ XIX đến ngày nay. Thực ra thì thơ chữ Nho ở ta cũng đã từng có thơ hình tròn, thậm chí có bài đọc được đến 18 cách, nhưng những “người hiện đại” ở ta lại thường vẫn chuộng thơ Tây và từ đó cũng “sáng tạo” ra những hình thức kỳ dị khác gây chú ý cho người đọc (xem).
…Cả rừng cây thấy mẹ cườiMẹ ơi! nước mắt đầy cơi đựng trầuThác ngàn xa vẫn nguyện cầuVô thường! mẹ nhuộm biếc màu trời xanh.
Có phải em là HuếDùng dằng tôi chẳng muốn xaHỡi em gái Huế dạo qua bên cầuMắt đen, tóc mượt mái đầuCười duyên như thể từ lâu thương rồi
Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Tùng Bách - Nguyễn Sĩ Cứ - Lê Anh Dũng - Văn Công Hùng - Lê Thiếu Nhơn - Công Nam - Nguyễn Thiền Nghi - Nhất Lâm - Ngô Minh - Trần Văn Khởi - Lê Ngã Lễ - Trương Đăng Dung - Đặng Kim Liên - Tạ Vũ - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Hàn Chung