Nguyễn Hoàng Thọ - Nhất Lâm - Nguyễn Thị Việt Hằng - Phan Lệ Dung
Minh họa: Nhím
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Phía chiêm bao
Rồi những tách cà phê
Cùng thành xưa cũ
Ta chỉ còn vị đắng thời gian
Em tích góp sắc hương đợi mùa trái ngọt
Ta cúi chào giọt nắng phía thu xa
Và cứ giữ thói quen
Mỗi sớm mai đến ngồi đâu đấy
Đôi mắt chờ lấp lánh mật phù sa
Trong sâu thẳm chỉ còn em, dù là mộng tưởng
Khắc một lời tinh cốt nhói lòng ta
Rồi đông đến
Ta lặng nhìn con chim hót
Phút giao mùa cố níu hạt sương chao
Nghe đằm thắm lời xưa như mật rót
Để bây giờ quặn thắt phía chiêm bao.
NHẤT LÂM
Hoa ban nở
Trắng ngần giữa rừng thẳm
Phân vân sương núi rơi
Hoa nở như con gái
Đêm xòe núi chơi vơi
Khăn piêu thêu chỉ thắm
Em múa say thâu đêm
Nhà sàn rung ánh lửa
Tay trong tay điệu khèn
Vòng xòe xoay suối lượn
Gà đã gáy em ơi
Mẹ cha mừng cơm mới
Anh mềm môi men đời
Hẹn mùa hoa ban nở
Trắng ngần nước suối xuân
Tóc dài lồng bóng núi
Em tắm như thiên thần.
NGUYỄN THỊ VIỆT HẰNG
Tìm
Tìm về tuổi thơ em
tôi bỗng nhận ra mình trong đó
con dế mèn nhốt sâu trong lọ
đôi mắt xoe tròn sau ngọn cỏ đong đưa!
Tôi bỗng nhớ em của ngày xưa
đứng sau rặng mùng tơi trĩu tím màu nhung nhớ
lấp lánh miệng cười
hàng bắp non tinh nghịch
má lúm đồng tiền vơ vẩn giấc mơ xa…
Bao nhiêu năm phiêu bạt đã qua,
tôi quay về tìm em ngày xưa ấy
mái rạ xô nghiêng thở dài sau hàng phố
đường làng bộn bề, gầm rú xe qua.
Không thấy em
mái tóc đen thoảng mùi hoa bưởi
chỉ thấy xanh đỏ tím vàng,
mùi hóa chất quẩn quanh.
Em ở nơi nào
đôi mắt đen thuở ấy?
PHAN LỆ DUNG
Lời nguyện cầu
Ngươi ấy không về
mùa này không có nắng nơi cánh chim
mây lang thang
cỏ cũng buồn
Từ buổi người đi không lời hẹn
gió không nói
hoa không cười
những đám mây màu chàm
buồn bã bay về biển
nắng đợi chiều ...say
Có lẽ giờ đây người nhớ Huế
sao không tin vào mưa
mưa hát
rằng có mùa thu
ở trọ nỗi buồn
rằng chưa một lần mặc áo tình nhân
mà đã xa vời vợi
Có thể giờ này người không còn nhớ đến tôi
sao tôi vẫn không tin
có loài hoa tìm vui ở cuối chân trời
mặc buổi chiều
nao nao
rụng về mái phố
Ôi, hở chiều
mênh mang buồn
Giờ tôi chắp tay
lạy đấng linh thiêng
cầu cho hoa biết cười
và phương ấy
trăng sáng trời trong.
(SDB13/06-14)
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn