Ảnh: Internet
NGUYỄN HOA Điểm tựa - - một chiều hè Những chiều hè ở điểm tựa biên giới như chiều hôm nay Các bạn sống như cây rừng, núi non đất nước tuổi trẻ căng đầy quả đang vào độ chín khẩu súng phổng phao lớn nhấp nhô đôi vai vầng mặt trời, mặt trăng sáng thức nắng, mưa giở bàn tay không lường được rừng trở gió chập chờn mặt quân thù… Tổ quốc ở điểm tựa này cụ thể như các bạn cùng tôi, cùng cỏ Chiều nay… Khi lòng chân thật của các bạn Cho ước mơ tôi tươi mát tôi nâng bát nước chè run rẩy của tình yêu! Muối còn thiếu nhiều rau còn thiếu nhiều máu vẫn còn chảy đỏ nhưng chúng ta đang dựng xây, chúng ta tuổi trẻ Xanh biếc đất trời… Tổ quốc lớn bồng ngày ngày ! Để chiều hè này Các bạn cùng tôi Cùng nhau Cùng cỏ cùng vầng trăng rực rỡ đang lên Vầng trăng - mà ánh sáng tràn nhập vào tôi vào các bạn như là chúng ta đang nhập vào nhau ánh sáng của con người và cùng gió chúng ta hát thành lời : Sau con, mẹ là con nhân dân là con Tổ quốc NGUYỄN TRỌNG TẠO Tình ca số 3 … Anh xa em, đi qua núi Vọng Phu Núi vẫn núi ngàn xưa, anh bây giờ mới gặp Người mẹ đá bồng con hay là người mẹ thật Sao anh nhìn mà đá cứ lặng im? Đá nghìn năm thì vẫn đá mà thôi Bao truyền thuyết, đá chẳng nghe thấy được Chỉ em chờ anh là điều thật nhất Nếu anh về Em sẽ chạy đến anh!... Nếu anh về Đêm sẽ bớt cô đơn Bớt giá lạnh một khoảng giường bỏ trống Tiếng điếu cày long tong đầu sáng sớm Nếu anh về suất khoán sẽ nhiều thêm Nếu anh về, cơn bão tan nhanh hơn Nhà vững cột và vườn thì vững dậu Quê hương ơi, Tất cả lính ở nhà trong cơn bão Lo lo toan như gánh nặng, sẽ vơi nhiều!... Thì toan đất nước lại trĩu đầy Khi biên giới không bóng hình người lính Đất sẽ ngập gót giày quân bành trướng Em ơi em Đành thương nhớ theo đi… Em ơi em, điểm tựa chốn biên thùy Những người lính vững vàng cột mốc Những người lính đứng làm cột mốc Những cột mốc thiêng liêng Biết thương nhớ Biết làm nên sấm sét Khi quân thù xâm lấn núi sông ta!... Vợ anh cách xa Con anh cách xa Hàng triệu người trên đất nước… cách xa Dẫu anh nói thầm thôi, không ai không nghe thấy Khi lòng họ cũng là lòng anh vậy Tổ quốc ơi, người tin ở tình yêu! Tin ở tình yêu Đường dài tin ở tình yêu Tình yêu mang con người tới đích! (Trích Tình ca người lính) HẢI BẰNG Làng mình Kính tặng xã (Thủy Dương Huế) Lúa ngắn ngày trổ giữa mắt chào nhau Hoa sen nở hết lòng trong hồ rộng Qua cơn mưa, cây đã thành cái bóng Tỏa ngày mùa vào những bát cơm thơm Đất bén lưỡi cày, luống nhớ luống thương Đất nhuyễn bùn non màu mỡ Chim Ca-lơi, hót mặt trời lên tỏ Hạ xuống đồng, trĩu bông nắng long lanh Em như hạt vàng khuya sớm theo anh Thành nắm mạ nẩy chồi hy vọng Nghĩ làng mình qua bao ngày tháng động Để trăng tròn ru chiếc nón ra thơ Năm thôn, vẫy theo bàn tay mẹ gọi Mỗi tiếng thưa theo mỗi ngón dịu dàng Mồ hôi ướp tỉnh làng ươm giống mới Chợp mắt rồi, chim lại giục mùa sang Đồng đỏ đuốc đêm khuya vào hội cấy Đêm sáng bừng vụ gặt thấu canh năm Mùa không ngủ, chẳng có giờ thức dậy Con gà cồ vẫn gáy lửa trên sân Góp sức nhau từ những chiến trường về Trán đồng chí cao mái nhà hợp tác Sợi tóc bạc, trắng bầu trời trong suốt Sợi tóc xanh, trải rộng cánh đồng xa Làng mình trong hạt gạo nở ra Mỗi gương mặt, ngời ước mơ của đất Thủy Dương gieo bốn mùa trong khóe mắt Nhìn lối nào cũng lấp lánh phù sa Huế, 8-6-1984 MINH BẢO Lối mòn thuở ấy … Lối mòn nối hai xóm nhỏ Ngoằn ngoèo vượt lên dốc cao Cứ ngỡ mỗi lần mưa đổ Nước cuốn lối mòn trôi theo Lối mòn, anh sang bên em Mặt trời nấp sau lưng áo Bóng anh - cánh chim báo bão Bất ngờ như choàng, như che Lối mòn em tiễn anh đi Đỉnh dốc mặt trời cùng đợi Ngọn gió lào vô tình thổi Xóa vội lời em hiếm hoi, Lối mòn vọng tiếng chày đôi Rừng thông thầm thì trò chuyện Mảnh trăng non - con thuyền biển Dây neo căng từ mắt em Lối mòn… đường lớn mở lên Công trường ngày đêm tiếng máy Lấp đi lối mòn thuở ấy Nối liền xóm anh, xóm em. Nhưng mãi mãi vẫn vẹn nguyên Lối mòn ngày em đưa tiễn Bởi tự bao giờ đã hiện Mòn trong mắt em lối xưa! Và em tin ngày chiến thắng Từ lối mòn kia, anh về! 2-1984 VŨ QUẦN PHƯƠNG Sương bay dọc biển Mặt biển lẫn trong sương con đường như cổ tích Tiếng thông reo mê hoặc xa gần Chiếc xe chạy miên man, những vạt đường gấp khúc Mấy xóm dân chài như tụ lại như tan. Không biết vẫn sớm mai hay đã ở giữa ngày Không gian đục mờ mờ như thiếc cũ Sóng đang vỗ bên này thoắt bên kia sóng vỗ Mình đang tuổi hai mươi hay đã bốn mươi rồi. Ngỡ như mới đây thôi, cái buổi ấy lên mười Trời cũng xám thế ngày đi trọ học Ô tô chạy, chân ruộng mùa mới gặt Cái gốc rạ có gì mà nước mắt rưng rưng Có phải em không, cái gương mặt lạ lùng Không hẳn đã tình yêu, cái thời non dại ấy Chỉ biết thế và suốt đời biết vậy Cái tháng ngày còn mãi ở trong nhau Không thể định từ đâu đến đâu Cái ranh giới buồn vui, những chuyện đời tan hợp Buồn thì khóc mà vui rồi cũng khóc Nước mắt với nụ cười đôi lúc khó phân chia. Có câu thơ đã viết để quên đi Bỗng nhớ lại bùi ngùi thương cảm mãi Tất cả đã ra đi , tất cả còn ở lại Trận mưa ấy trên cầu mưa mãi bấy nhiêu năm. Thế đấy, bây giờ tóc đã hoa râm Nhớ năm đầu chiến tranh, nhìn tóc mẹ, giật mình thương sợi bạc Có lúc giữa chiêm bao thấy mình đang thức Lại có lúc trong đời cứ tưởng giữa chiêm bao. Ngỡ chai đi trong bom đạn thét gào Ngày đình chiến bao nhiêu người đã khóc Giữa đoàn tụ mới thấm đau chia cắt Bao nhiêu cuộc đợi chờ để vĩnh viễn quên nhau
Sương lẫn biển mung lung, trời với đất chung màu Cây với núi lờ mờ không rõ nét Đây là cửa Thuận An hay Hồng Gai, Phan Thiết Cảnh vật thân quen lại như gặp lần đầu. Những miền đất xa vời lẫn cả vào nhau Những năm tháng không còn sau với trước Tôi cùng lẫn vào không gian, thời khắc Như sống cả đời người trong mỗi phút đang qua 26-1-1983 LÝ HOÀI XUÂN Kiến Giang ơi! Từ trời xanh từ núi xanh Hay từ lòng mẹ mà thành Kiến Giang? Từ trong thăm thẳm thời gian Tôi nghe tiếng mẹ hò khoan vọng về Nơi tôi thầm gọi nôi quê Có con sóng dịu vỗ về trái tim Có nụ cười lúc bình minh Lao xao cát nói, lặng thinh cánh buồm Để tôi có một tâm hồn Lắng trong nước thấm tận nguồn dân ca Nối rừng xa với biển xa Ngọt như sông lại mặn mà như sông Để trưa đứng bóng giữa đồng Đỡ em cơn khát cháy lòng đợi tôi Sông là gương của bầu trời Cũng là gương của em - người tôi yêu Phải chi điệu lý chiều chiều Lỡ rơi mà vướng mái chèo người đưa Trong ngày nắng đục ngày mưa Câu ca lượn giữa bốn mùa đầy vơi Thương bờ cát mịn lẻ đôi Nên sông sớm tối ngược xuôi một mình Đâu Lệ Thủy đâu Quảng Ninh Một khúc sông mấy tâm tình đò ngang Ơi tha thiết giọng hò khoan Nghe em hát ngỡ Kiến Giang ru mình. (8/8-84) |
PHẠM ĐỨC MẠNH Sinh năm 1956, Xuân Trường, Định.Hội viên Hội Nhà Báo Việt Nam.Hiện đang là phóng viên Báo Pháp Luật Việt - cơ quan đại diện phía , tại TP.HCM.
...Bầy tốt đen sinh ra để mà thí mạng,Cho con tướng vênh vang, yên ấm chỗ ngồi!...
...Ồ cây cỏ, con đường, cả viên cuội quanh đây rất lạ. Hình như chúng đã cách xa ta, hôm qua, từ nhiều thế kỷ trước. Hay bóng dáng, hồn vía chúng ta tự kiếp nào chẳng biết, đang chờ những nụ hôn về tái hiện thế gian...
Thu Nguyệt - Từ Nguyên Tĩnh - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Sĩ Cứ - Nguyễn Xuân Hoa - Vạn Lộc - Đinh Thu - Hoàng Lâm - Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Bình An - Ngô Đức Tiến - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Mai Văn Hoan - Trần Ngọc Trác - Quang Huy - Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Thánh Ngã - Tôn Phong - Nguyễn Thị Anh Đào - Lại Đăng Thiện - Sơn Thu - Lê Hưng Tiến - Công Nam - Đinh Hạ - Phan Văn Chương - Phan Thành Minh - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Bùi Minh Quốc
Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi
Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều
NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).
...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...
...Bồng bồngBống bốngBông bông...
...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.