Nhất Lâm - Phan Lệ Dung - Nguyễn Đông Nhật - Lê Anh Phong - Phan Bá Linh - Đông Triều - Thai Sắc - Triệu Nguyên Phong - Nguyễn Văn Vũ - Khaly Chàm - Dương Công Hợp - Mai Văn Hoan
Minh họa: NHÍM
NHẤT LÂM
Kinh cầu trần thế
Hai bờ lục bát cây cầu
Bắc qua mưa bão sông sâu em về
Bây giờ nước cạn câu thề
Sông trơ cát bụi mưa quê cạn mùa
Em tu mà chẳng ở chùa
Kinh cầu trần thế bốn mùa trần gian
Tu cho sạch nợ đá vàng
Trắng phau tịnh độ viên an cõi đời
PHAN LỆ DUNG
Thư gửi anh
Anh không gọi em
Ngày đi rất chậm
Tiếng quạt rơi buồn trên chiếc màn cũ.
Chuyến tàu qua
thoi thóp gọi chiều.
Anh không gọi em
Đêm dài
trôi mãi không dừng lại
Cây đàn không phủ tấm voan
Cái giá sách khập khiễng
Con gián cánh trên nóc tủ chết khô.
Anh không gọi em
Em nghĩ mình mắc lỗi
Nên hôm ấy trời buồn.
Anh đã cho em những ngày tháng ấm êm
Như cánh hoa mưng bình yên trên mặt hồ tím
Những buổi đi về qua cầu Bến Ngự,
gió thổi tung chiếc nón
Giây phút mình gặp nhau ở quán nước sân ga,
anh nắm tay em vội vã.
Giờ, em như chiếc lá
đi qua mùa thu
gọi mùa đông thăm thẳm.
Hay anh đã quên...
Anh ơi,
Cuối thu rồi
Sao không gọi em
Ngoài trời đã hết nắng.
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Dự tưởng
khi đã qua nửa đời
mới hiểu điều này: yêu
thật ra cũng giống như
dạng hình một giấc ngủ.
và khi thức dậy, ta biết
ta vừa bước ra khỏi
bóng một cánh cửa.
Sự rơi xuống bình an
Trong thành phố
dường như rất ít nhà có tro
Làm sao họ hiểu
sự tàn lụi của lửa. Chầm chậm.
Của chính họ
LÊ ANH PHONG
Những lá cờ trên tàu cá ngư dân
Mảnh gốm Sa Huỳnh trong động Kalanay(*)
Còn lưu dấu cánh buồm xưa vượt biển
Mộ gió
Miếu thờ
Nơi Hoàng Sa vạn dặm
Bia đá chưa mòn bao tên tuổi Việt Nam.
Những ngư dân hiền lành trên đảo Lý Sơn
Còn lưu giữ sắc phong bao tiền bối
Danh “lính thú”
Rành rành tên tuổi
Trong đội hình cảm tử “Đội Hoàng Sa”.
Vào cuộc hải hành
Đánh cá khơi xa
Người Lý Sơn đi sau vết chân tiền bối
Trên nóc thuyền lá cờ bay phấp phới
Tổ quốc thân thương là biển rộng trước mui thuyền.
Mỗi chuyến ra khơi
Hăm hở lẫn nhọc nhằn
Có trăn trở cuộc mưu sinh nặng gánh
Có hào hứng ung dung niềm kiêu hãnh
Được thênh thang trên trời biển Tổ quốc mình.
Những cờ sao trên tàu cá ngư dân
Neo cột mốc chủ quyền ngoài biển cả
Tàu cá đến đâu
Giang sơn đến đó
Trước mũi thuyền là Tổ quốc thiêng liêng!
.............................................................
(*) Kalanay: Một hang động thuộc đảo Masbate của Philippines. Gốm Sa Huỳnh - Việt Nam được nhà khảo cổ học người Mỹ - Giáo sư W.G Solheim - Đại học Hawaii - khai quật tại hang động này trong hai năm 1951 và 1953.
PHAN BÁ LINH
Châu thổ
Tôi thích thế lang thang mem mép nước
Nghe sóng sông quê ru hát mơ màng
Gió líu ríu cuộn mình trên cỏ mượt
Thủy triều lên nước lớn chảy lênh lang
Tôi say đắm ngắm hoàng hôn châu thổ
Khói lam lên trên xóm mạc thanh bình
Từng đám trẻ thả diều trên nội cỏ
Hoa bằng lăng nhuộm tím cả dòng kinh.
Tôi mềm yếu trước những lời vọng cổ
Đoản khúc lam giang nhói nhớ ngày xưa
Người xa xứ ngậm buồn vào giấc ngủ
Men rượu nồng ủ ấm dưới cơn mưa.
Tôi kính trọng những người dân bình dị
Mười ngón tay chai chăm bẵm mùa màng
Họ luôn nói những gì họ nghĩ
Sống thật lòng, hào hiệp, hiên ngang.
Ơi châu thổ nắng mưa tuần tự
Gió hai mùa phóng khoáng thổi luân lưu
Sông nước hiền hoà, con người nhân hậu
Tôi mãi còn say đắm đến xưa sau.
ĐÔNG TRIỀU
Những cánh buồm không bao giờ về nữa
Đã giong ra khỏi đời nhau chưa
Mà tít mù xa cõi nhau mơ hồ chấm đỏ
Một đêm mưa lợp trời bão gió
Anh chạy đi về lối nhỏ như điên...
Đã xa nghìn trùng lớp lớp tơ duyên
Con chim chích bông ở đâu chiều nay chúi mỏ vào ngách cửa
Chỉ một điềm báo anh nhớ em lần nữa
Cuối chân trời nổi gió... để giong mây?
Hát lại bài ca chia tay
Trên ngách lá tứa giọt gì cho lá
Chỉ nhớ cánh buồm xưa chắc giờ bay trên sóng cả
Ký ức lòng mình không hóa nổi góc đại dương
Đã nâng rồi trên đỉnh sóng yêu thương
Những chấm màu tít mù kia chắc gì lần ngoảnh lại
Anh không phải là người con gái
Có thể nhầm!
Nghe mãi tiếng mùa đi...
Đã mất những con đường phía sau rặng cây
Chỉ còn cột khói anh ngụm về bên bếp lửa
Dấu vết buồm xưa tràn về phía cửa
Bóng của ngày, bóng đêm bủa xuống tìm anh
Nẻo đường về còn xa hút lênh đênh
Đâu biết được bất thần ai trước mặt
Một bóng buồm thôi cũng tràn thêm mi mắt
Lúc gió tuôn về xanh ngát phía đại dương...
THAI SẮC
Saxophone đêm
Tiếng kèn bộ gỗ làm bằng đồng
Đốt lên ban mai một đêm tối
Mênh mông
Ai thổi tiếng kèn như gươm từng nhát
Khoét vào buổi sáng
Hun hút từng lỗ đen
Từng vũ trụ không em
Nổ bùng
Saxophon từng canh
Ám vào ngày thời gian đã qua thời gian đang tới
Đêm
Có gì như định mệnh
Thổi tạt hồn ta giai điệu mất ngủ
Dát lên nắng giấc mơ
Buổi gặp em không tưởng
Saxophone
Tiế ng kèn vang nỗi đau
Nhẹ nhõm
Ai vắt lên vai và mang theo
Con đường đỏ quạch hơn nỗi đau
Ám lại
Tiếng kèn đồng thuộc bộ gỗ
Nhen vào buổi chiều hội ngộ
Đêm
Ai biết ngày mai tới hay không
Hãy cứ buồn như định mệnh
Bập bùng
Saxophone
Tiếng kèn đồng âm hưởng đêm
Huyền ẩn
Ta đốt mình dưới ngày
Khát cháy
Em
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Vô đề
Suối nguồn trăng mộng cúng dường
Tháng ngày cười cợt nỗi buồn mai sau
Cười chưa vuốt mặt khóc nhàu
Thoáng nghe cỏ dại hát câu vô thường
NGUYỄN VĂN VŨ
Ở đây mùa nào lá cũng rơi
nói với nhau những gì có thể
vào một ngày đầu năm
bên cửa Hiển Nhơn hay ở đâu cũng thế
lá rơi nhắc nhở nhiều điều
tôi là người đến sau
nên không biết ai đã gọi
nơi nầy là Hắc Mộc Nhai
dưới hàng muối này hay ở đâu cũng thế
những người đàn ông mở lòng
nói ra những điều có thể
dễ dàng như lá rơi
ở đây lá mùa nào cũng rơi
dễ dàng như những điều có thể
và chỉ nói những điều dễ dàng có thể
như ở đây mùa nào lá cũng rơi…
KHALY CHÀM
Sự hàng phục ý tưởng
bất biến vòng quay
phủ dụ ánh sáng rực rỡ
tạp nhiễm tần số âm thanh
ma lực ảnh hình huyễn hoặc
đẳng cấp thành phố
những con thuồng luồng rên rỉ dưới chân
kiểu mẫu xa lộ rập khuôn đầy gió nắng và bụi khói
nơi trú ẩn hoài nghi lòng man trá rụng xuống tiếng vỗ cánh
sự hàng phục trước ý tưởng
tôi đã phiên bản ra tôi một gã đàn ông
ghép vào đời em người đàn bà đức hạnh?
với thói tật mơ màng tôi uống cạn dòng sữa thi ca
trước sự phản ứng của chùm ký ức
hoài niệm như bọt bóng bay mất hút
mặt trời thức dậy bên bờ dấu tích
vọng về lời u trầm của đá tự thuở ngàn năm
gương mặt màu đất được pha trộn lạ lùng bỗng lóe sáng đốm lân tinh
tôi chạy tìm tôi nhập nhòe ảo ảnh
em/vị thánh nữ khả kính
mang đến ngày phục sinh toàn nguyên tín điều cứu rỗi
bắt đầu một ngày mới tinh khôi
có thể nào tôi mãi loanh quanh giữa mơ hồ quá khứ [?]
DƯƠNG CÔNG HỢP
Rừng
Rừng ở đây
cây nhiều như gió
Gió nghiêng qua tôi
nhưng tôi không phải là cây
tôi cũng không là cơn gió
gió làm khô nước mắt
đứng im tôi thấy mình đang bay
rừng ở đây
mộ đầy như cỏ
giọt nước mắt bay
rơi tự do như sương
ngã gục dưới cái mềm của cỏ
ngã gục dưới cái mềm của gió
vô hạn xanh um
mặc nhiên cho gió đuổi
lặng im thổn thức xanh
MAI VĂN HOAN
Tặng T.M
Xuôi dọc sông Bồ
Anh như là chai rượu
Em như là cây đàn
Giữa mênh mông sóng nước
Chúng mình cùng lang thang
Ta xuôi dọc sông Bồ
Qua bao nhiêu làng mạc
Bến xưa dù đổi khác
Vẫn còn nét tiêu sơ
Em ngồi hát say sưa
Thả hồn theo nhạc Trịnh
Anh cứ nghĩ vẩn vơ
Thương những “mùa xuân chín”.
Ước được như Lý Bạch
Thăng hoa phút giây này
Sông Bồ xanh lặng lẽ
Bồng bềnh làn mây say...
(SH282/08-12)
Ngô Thị Thục Trang - Nguyễn Trung Bình - Tuệ Nguyên - Hoàng ấu Tuyền - Phan Lệ Dung - Nguyễn Thị Anh Đào - Châu Thu Hà - Vạn Lộc - Vũ Kim Liên - Từ Dạ Linh
NGUYỄN TRỌNG HOÀNBan mai đón đợi
MINH TỰGuitare
Trần Vũ Long - Trần Tiến Dũng - Vĩnh Khôi - Nguyễn Hoa - Đoàn Mạnh Phương - Tôn Phong - Phạm Dạ Thủy - Phan Huyền Thư
Phan Văn Từ - Vương Hồng Hoan - Nguyễn Tất Hanh - Nguyên Quân - Dương Thu Hằng
THANH THẢO Kính viếng hương hồn anh Hoàng Đình Thạnh
Du ca
Lâm Thị Mỹ Dạ - Diễm Châu - Nguyễn Thị Thái - Lê Anh Dũng - Lưu Ly - Nguyễn Hữu Quý - Lê Viết Xuân - Duy Từ - Trần Hữu Lục - Phan Văn Chương - Lâm Bằng
Gam mầu
Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Trần Hạ Tháp - Huỳnh Thúy Kiều - Lê Ngã Lễ
Trương Vĩnh Tuấn - Bùi Minh Quốc - Lê Lâm Ứng - Nguyễn Quang Hà - Châu Nho
Lê Thu Thuỳ - Nguyễn Thị Khánh Minh - Vũ Thị Kim Liên - Trần Kim Hoa - Văn Đắc - Văn Công Hùng - Đức Sơn - Huỳnh Đường
Muối sương
Bùi Quang Thanh - Nguyễn Thụy Kha - Nguyễn Ngọc Hưng - Vũ Huy Long - Nguyễn Hàn Chung - Mai Ngọc Thanh - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Thị Thục Trang
Sinh năm 1955 tại Phú cát, Bình ĐịnhTiến sĩ khoa học, Phó chủ nhiệm khoa Ngữ văn, Đại học Khoa học Huế.Hội viên Hội Nhà văn Việt NamĐã được nhiều giải thưởng văn học ở địa phương và Trung ương.Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của anh nhân chuyến đi Trung Quốc vừa qua.
HOÀNG CÁT…Ta chẳng tham giành chi nữa hếtChỉ mong sao thân kiếp con ngườiỞ đâu đâu, và ai ai cũng đượcSống như ta đã được sống trên đời.
Đi chơi
Tên thật: Trần Vương ThuấnSinh năm 1983 tại thị xã Phan Rang, Ninh ThuậnGiải Ba cuộc thi thơ 2001 - 2003 của Tạp chí Sông Hương
Tên thật: Trần Văn MườiSinh ngày 9.9.1982 tại Đông Yên, Phúc Thành, Yên Thành, Nghệ AnTốt nghiệp Đại học sư phạm Huế (Khoa ngữ văn)Đã có thơ, truyện đăng trên nhiều báo chí Trung ương và địa phương với các bút danh: Đinh Hạ, Minh Châu Trần, Trần Đông Yên Phương.Giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát của Báo Tuổi trẻ 2003.
Ditimloigiaicuocdoi là nickname của Bụi Trần đang “bế tắc chưa tìm lối thoát cho bệnh tật và đã sống như một phế phẩm suốt 5 năm tròn”. Thơ, hẳn là niềm ân sủng duy nhất có thể cứu rỗi tâm hồn của người bạn nhỏ đáng thương này dẫu Bụi Trần đang muốn khám phá nhiều thể loại khác nữa. Chúng tôi đọc được ở thơ Bụi Trần lời tri âm trong bản nhạc vút lên từ địa ngục của một nhạc sĩ quá cố. Nhưng ước vọng thoát khỏi niềm đau mang bản chất định nghiệp tại mỗi người là không lẫn lộn... TCSH