Chùa Đá Trắng - Ảnh: tranxuanan-writer.net
TRẦN XUÂN AN Cuộc khởi binh nâu sồng 1898 tam quan, bình phong nứt khu bảo tháp gió lùa chùa cổ đồi Đá Trắng còn chăng dăm nét xưa? am nghĩa binh Võ Trứ vọng hoài vó ngựa khua gạch vôi sao quá mới dưới gốc thu trăm mùa tìm đâu thư tịch cũ qua lửa bão đạn mưa kí ức rêu bụi phủ chuyện sử đành phai thưa rộng cửa thiền xưa đón giúp vua lẫn không vua duy một điều: yêu nước là chung tấm lòng chùa tượng bồ tát từng lấp chuông đồng đau vết cưa Phật nguyên nụ cười Việt lung linh bóng nắng trưa. NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ Ru mùa Trôi về từ những giấc mơ không rõ hình thù Trôi về trên tay đóa sen vườn thức muộn Thân thể tôi là bọt nước Đêm nằm sóng mắt có đuôi Hơi thở em rúc vào đâu? Hoa phụt cháy mặt người Mưa khất thực Giữa những nhành lân tinh đói Trôi về qua tim một búp tình nhoi nhói Trơ gầy như sen Và vô hình như sương Trên vành môi đêm đã nứt vỡ giọt buồn Thu đã cặn Mắt chờ đã cặn Chỉ có câu thơ về trong lấp lánh Ru mùa bốn phía hư không… VŨ KIM LIÊN Trăng ngã Từ ngày anh đi Ba gian nhà rộng dài hun hút Gió cứ thổi đêm đêm côi cút Trăng vô tình giãi trắng những tàu cau Khắc khoải em trong bao nỗi lo âu Tất bật ngày để đêm qua hờ hững Giá như vô hồn Giá như nghễnh ngãng... Còn hơn cay xè một sự thật vắng hoang Gió thoảng xa vời mà rèm cửa đã run lên Trăng bước hụt ngã về phương say đắm. 22h20’ đêm 11/10/2010 ĐỨC SƠN Khoảng trống Không là kỷ vật Là khoảng trống với cơn mưa dầm Tôi tự tại trống không Sự pha chế hưng phấn và giảm tốc lực Tới cân bằng Tĩnh lặng Như lọ pha lê cắm đầy hoa bai by Như cầu nguyện, đợm màu vang trắng Trắng thơm, chỉ cần trái tim nóng Trái tim có khoảng trống tự do Mãi mãi Khoảng trống công kênh Xa vời và gần gũi Để dành cho tôi Sự thiện chí mãi mãi thi vị Về đây với rừng Gió đùa cánh rừng và vạt cỏ bên hồ Bóng cây, lòng hồ ghi dấu Ơi! vạt cỏ dịu hiền, hiu hiu xa xăm Rừng vô bờ, bâng khuâng chắp cánh Nắng xoa lên mặt rừng Thức giấc xanh, thức giấc cổ tích Gọi gió về hiển hiện Ù ù vũ điệu trên không Như cao hứng, xua đi thứ cũ mèm đâu đó Rười rượi sóng xô tháp rừng Tinh khôi bó lại hoa mẫu đơn vàng Góc rừng miệt mài, tôi sải cánh Về đây mê rừng Xin đáy hồ cho tôi dứt cơn khát Bỏ đi xa hoa của món đồ giả dối Giản dị rừng và giản dị thân quen Nếp rừng Nếp nhà tự do muôn thuở Về đây, thoát giấc mơ tẻ nhạt Thoát so đo dại khôn Giải cứu bầy bong bóng vỡ tin yêu Giải cứu chật hẹp, vùi bấy lâu nơi phố xá Về đây với rừng. (262/12-10) |
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa