Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Thiền Nghi - Công Nam - Tiến Thảo
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Câu Kiều với mẹ…
Mẹ tôi đọc thuộc truyện Kiều
Ba nghìn câu hết một chiều Nghi Xuân
Cuộc đời mẹ lắm gian truân
Càng thương số phận oán ân nàng Kiều
Tiền Đường sóng vẫn còn reo
Nổi nênh bạc phận cánh bèo lênh đênh…
Mẹ giờ tóc có bạc thêm?
Bao nhiêu mây trắng Tiên Điền về đây
Câu Kiều lật giữa bàn tay
Mẹ ngồi lật những tháng ngày lo âu…
Cỏ xanh trên mộ dãi dầu
Thi nhân rút ruột tằm đau tơ vàng
Câu Kiều chở mẹ sang ngang
Con đò lục bát qua hàng - Mẹ ơi!
NGUYỄN THIỀN NGHI
Hồi ức Bạch Mã
Em đứng bên hông ngôi biệt thự cổ
Sau khu vườn hoa và hàng cây
Và bay lên trong sương mù trắng đục
Tôi gào lên gọi em
Lục tìm trong những vỉa tầng hồi ức
Bằng lời tình xưa hoa mục
Dẫu đã đóng băng sau bất chợt chối từ
Mở cửa mưa
Bịt kín lối về
Ngũ hồ, thác Đỗ Quyên
Góc nắng ấm nào đó ngày xưa
Em tựa môi và lời hẹn ước
Và quên
Tôi chừ như xác bướm đêm ướt cánh
Trầm mình trong nước
Trên hành lang đi về hạnh phúc
Bước theo sau ngọn đèn vàng
Cố soi lủng màn mưa và sương mù dày đặc
Hướng về phía bùng ấm ngọn lửa trống chiêng
Nơi thần nữ mở bàn tay xanh mát núi rừng
Đặt lên mái tóc lau sậy kẻ cầu xin
Nói về sự quy phục
CÔNG NAM
Bóng vỡ
Ngọn gió khởi mùa
Lượn quanh xóm ngõ
Những cánh cửa vô tư ập mở
Trời se se lạnh và lòng se sẽ tình
Ta biết mùa thu đã về.
Tháng bảy
Giáng thăng từng đêm mê
Giáng thăng từng chuyến gió
Và gió…
Tụ hội. Mọng căng. Òa vỡ…
Vô chừng biến họa những đám mây bong bóng thành muôn hình trắc ẩn
Rối động mọi tấc lòng.
Điệp thức thời gian hoàn lưu giữa không gian mới
Đôi lúc khiến ta lắng trong nỗi niềm
Đôi lúc khiến ta xao tâm khi tiếng lanh canh của đồng tiền vang rền màng nhĩ
Và rồi giữa lơ mơ mê tỉnh
Dường như có kẻ đang ý đồ chuyển vị cơ cấu giấc mơ đến một hành tinh
rực ánh hào mộng nào đó.
Đã hiện thực bệnh lý “tầm nhìn”
Đôi mắt có thể cơi nới ngày một rộng
Độ 1. Tầm nhìn tương lai dài ba mươi năm
Độ 2. Tầm mở một trăm năm
Đến độ h,i,k…
Không chừng hiệu chứng ra… vạn đại.
Thu đi, thu đến…
Thảng hoặc những cơn ngâu
Thảng hoặc những buồn vui
Đan xem bao ảo vọng
Thứ mà ta không thể bày vẽ rông dài lên mặt giấy làm chứng
Nhưng
Khi ánh chiều lụi
Một mình chìm xuống đêm sâu
Mới nghe tiếng lốp đốp bong bóng nổ… vỡ từng giấc mơ.
TIẾN THẢO
Thanh Thủy
Bao năm xa cách dòng Thanh Thủy
Đăm đắm trong lòng một bến sông
Mẹ già phơi áo trong mưa bụi
Mắt nhòa thương nhớ mấy thu đông
Như cánh chim trời biền biệt xứ
Biến đàn em nhỏ vẫn chờ trông
Xanh mãi trong hồn con đường cũ
Vườn cau đọng nắng lá trầu không
Thơm mãi trong đời hoa ngõ cũ
Xuân về nở tím ngọn sầu đông
Cho dù năm tháng đời xuôi ngược
Vẫn giữ trong tim ngọn lửa hồng
Người ơi dẫu gặp bao bóng núi
Sừng sững trong tôi bóng núi Sầm
Có ai về lại dòng Thanh Thủy
Gửi giùm nỗi nhớ đến dòng sông…
(SH322/12-15)
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.