Lê Ân - Thảo Nguyên - Thy Lan
Minh họa: Nhím
LÊ ÂN
Chong cuộc nghìn trùng
Chợt buồn vì mình không thể quên để xóa nhòa tất cả
mà cầm hương một tình yêu nhân thế.
Về thôi em trăng không tròn tận đêm
như mình đã khuyết từng hơi thở
Bốn nghìn năm ở trọ tình người.
Về thôi em
ru gì xa xôi mà em khóc
nước mắt không thể thay lời tình biệt
Về thôi em…
Thương lắm cõi người.
Về thôi em
cầm chi mấy giọt tình rơi
Bể dâu không cần ai đâu
Bể dâu chăng chớ…
Về thôi em hắt cơn đau đời qua mùa nghiệt ngã
Nâng chén phù vân đối diện cuộc phù trầm.
Về thôi em… Làm gì có trăm năm mà em khóc!
Rượu nghìn trùng chong cuộc nghìn trùng ai.
THẢO NGUYÊN
Những bàn tay
Khi bàn tay đan vào bàn tay
Nỗi buồn phóng sinh về biển
Những ẩn ức chìm vào từng đợt sóng
Si mê chạm bờ.
Trong vòng ôm dịu êm
Hạt yêu trổ mầm
Bừng thức khu vườn cổ tích
Nụ hồng cong mình khắc khoải
Lả lơi sương đêm
đẫm những cánh mềm.
Nắng mơ vàng
xé tan màn sương xám
Sơ sinh mùa đắm say.
Khi bàn tay tự rời một bàn tay
Ẩm mốc nỗi buồn không ngủ
Em thả mặc ý nghĩ rời về anh
Ruổi rong theo gió
Ký ức ảo mờ
Ngây dại một mùi hương.
THY LAN
Trăng đầu hạ
Trăng đầu hạ gối lưỡi liềm trên vòm lá
Hứng từng giọt sương rơi
Từng giọt
Trăng uống bằng chiếc ly
Diệu kỳ…
Những thời khắc chưa gọi tên
Là những điều chỉ cảm nhận bằng giác quan
Em muốn thời gian ngừng trôi
Không gian màu ký ức!
Em hái vội những bông hoa trời ban
Tắm gội trong vườn địa đàng hạnh phúc
Em như cơn lốc mùa bão
Cuồn cuộn gió, giật toang cửa
Cầu vồng ý nghĩ
Đêm...
(TCSH345/11-2017)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong