Đặng Thiên Sơn - Phan Trung Thành - Lê Công Hoàng
ĐẶNG THIÊN SƠN
Còn ai qua sông không?
Còn ai qua sông không
Khi bên kia làng không còn nữa
Làng trôi vào ký ức người già
Những bãi tha ma cũng mọc lên nhà cao phố mới
Mảnh đất nghìn đời
Mảnh đất cứ nghĩ chỉ có đất trời mới luân chuyển nổi
Vậy mà chỉ sau dăm bảy lần tráo đổi
Làng đã trôi vào ký ức người già!
Phố thị xa hoa
Phố của người ta
Làng xưa thành xứ lạ
Đến hồn ma cũng không chốn để về.
Còn ai qua sông không
Khi cánh đồng dẫn ra đê chỉ còn những lỗ cua ti hí
Đủ để trái bóng gôn lăn xuống tự hào.
Ôi một đời tần tảo
Về đến bến quê mà không dám gọi đò!
Khói
Kính tặng đầu bếp Nguyễn Tiến Đức
Gùi lên lưng mình sợi khói
Lao về phía bình minh bằng những chuyến độc hành
Mơ cơn mơ thắng cố
Uống rượu ngô quên đi những ngày buồn
Sa Pa những đêm đỏ lửa
Cháy tàn cả đời trai
Đôi bàn tay chai trơn như lão nông cầm cày đi qua mùa vụ.
Gùi lên lưng mình sợi khói
Bước phiêu linh qua những địa đàng
Những lâu đài nguy nga
Những bông hoa sặc sỡ sắc màu
Được sắp đặt rất chỉnh chu trên chén dĩa.
Gùi lên lưng mình sợi khói
Tiếng cười của khách làm vui
Đời mình nhọ nhem như đáy chảo
Gùi lên lưng mình sợi khói
Nhẹ như không mà nặng suốt một đời
Ngày ba bữa sớm trưa chiều tối
Ấm bếp nhà người lạnh ngắt bữa cơm riêng.
PHAN TRUNG THÀNH
Thèm bơi ngang sông Hương
Bao lần nhìn nước chỉ thấy nước
trong quá bóng mình chực tan theo
cùng lá trên cành cùng hoa trong mắt
soi cả trời gom trả một sắc rêu
Ta nhớ chết li cà phê gió thốc
Phía bờ Bắc mùa lụt đầu đông
Hai lẻ tám điên cuồng ta xuống tắm
bơi một hơi dài chưa đến mười năm
Rồi im lặng im lìm im vắng
Bão tố trong đêm lành lặn trong ngày
Ta đã biết thế nào là chén ngọc
Không rơi mà âm vỡ đêm nay...
Thèm bơi ngang trong buổi mai thành quách
mặt sông buồn mặt nước đâu hay
ta nhìn dòng chảy không thấy nước
Ở dưới trời hay đã rót cho ai?
Trên đường đi Tây Ninh
Ngày xưa còn chút bọt bèo
từ sông Hương thẳng một lèo Hậu Giang
qua phà nước xiết mang mang
trên phà tôi ngóng phía bàng bạc mưa
nước trôi không kể chi mùa
dẫu qua sông cạn tôi thừa hiểu sâu
những thằng biệt xứ chưa lâu
thường mang ký ức gối đầu qua đêm
tôi thì gối xấp thư em
mỗi miền mỗi cảnh mỏng thêm mấy tờ
từ từ mất hết trong mơ
chừng bốn mươi đã bất ngờ hư hao
bây giờ trên đường lao xao
cái không cái có cái nào thực hư
buồn không giấu được trong thơ
canh khuya đã ngủ mà mơ vẫn buồn
bây giờ còn chút sông Hương
thả trên lá mỏng đầy vườn cỏ xanh
vuông trời gieo hạt cầm canh
may ra chùm nhớ rẽ cành cho tôi...
ai mang em tắm ao trời
cành sen lãng đãng tứ thời trong trăng
đi ngang Tòa Thánh Tây Ninh
ghé mua trái bắp giật mình nhớ em...
LÊ CÔNG HOÀNG
Mưa
Trời mưa chắn lối vào mơ
Em trách trời ác,
ta vờ trách theo
Chợt mưa,
chợt gió
qua đèo
Xa xôi
phút chốc
trời neo mình gần.
Bên em muốn nói trăm lần
Cả trăm lần
định…
rồi dần theo mưa
Em e ấp
tiếng dạ thưa
Lòng ta bối rối
trời đùa lòng ta.
Em - cô giáo
ngược miền xa
Như em
tôi cũng xuôi phà Tam Giang
Hai ta,
cuối phá
đầu ngàn
Bao đêm thao thức
mơ màng
trời mưa…
(TCSH356/10-2018)
LÊ VI THỦY
LTS: Những nhịp đi cổ điển, những thi ảnh cũng như nhuốm màu cổ điển, nhưng gần như lại không bước ra từ cổ tích, mà từ cuộc sống bộn bề. Ba người đàn bà trong những bài thơ dưới đây, từ ba câu chuyện khác nhau, với những không gian khác nhau, nhưng họ chung một nỗi rất đàn bà: yêu, chờ đợi, và hy vọng trong cô đơn…
HOÀNG VŨ THUẬT
Vũ Dy - Nhất Lâm - Nguyễn Nhã Tiên - Trần Thị Tường Vy - Châu Thu Hà - Nguyễn Miên Thượng - Nguyễn Hàn Chung - Phan Lệ Dung - Vương Kiều
Anh Nguyễn Hữu Đống là bạn của nhiều lớp văn nghệ sĩ, nhất là ở Huế. Từ Trịnh Công Sơn, Nguyễn Đắc Xuân, Trần Viết Ngạc, Đặng Tiến, Trụ Vũ… đến nhiều người thuộc lứa sau như Nguyễn Chí Trí, Vĩnh Ba, Nguyễn Thượng Hải, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Lê Huỳnh Lâm, Bạch Lê Quang, Phạm Tấn Hầu…
ĐÔNG TRIỀU
Tôi là Nguyễn Văn Phong. Sinh năm 1985. Quê quán: xã Hà Ninh, Hà Trung, Thanh Hóa. Hiện sống cùng thân sinh. Làm ruộng, lao động phổ thông. Không dùng điện thoại di động. Đây là một số bài thơ lần đầu tôi gửi đến Tạp chí Sông Hương.
TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Mai Văn Phấn - Phạm Đức Mạnh - Hồng Vinh - Nguyên Ngọc - Tôn Nữ Minh Châu
LTS: Nhà thơ Nguyễn Xuân Sang quê quán ở An Hòa - Huế, anh đã xuất bản 04 tập thơ & 01 tập phóng sự, ghi chép; từng đạt một số giải thưởng các cuộc thi.
LGT: Machu Picchu của đế quốc Inca, núi thiêng Mỹ Sơn của vương quốc Chămpa có cùng số phận đỉnh cao một nghệ thuật kỳ vĩ bị chiến tranh và thời gian tàn phá.
Nguyễn Trọng Tạo - Phùng Tấn Đông - Đỗ Xuân Thu
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
TÔN PHONG
Nguyễn Đông Nhật - Từ Hoài Tấn - Trần Hoàng Phố - Phan Trung Thành - Phùng Sơn - Lê Hồ Ngạn
TRẦN TỊNH YÊN
ĐÀO DUY ANH
LTS: Trước những thử thách của nhiều trường phái thơ hiện đại, xem ra thơ lục bát Việt Nam vẫn sống khỏe. Nó thậm chí không nhất thiết phải phân biệt rạch ròi “hậu lục bát Truyện Kiều”, “hậu lục bát Lửa Thiêng” hay “hậu lục bát Bùi Giáng”. Tuy vậy để được ghi tên tác giả dưới những âm tiết quen thuộc, dễ nhớ đó… ắt tâm hồn người thi sĩ phải gạn đục khơi trong bao lần.
NGUYỄN DUY
Nhìn từ xa... Tổ Quốc!