Hiếu Trai - Văn Công Toàn - Đoàn Trọng Hải - Nguyễn Ngọc Hạnh - Trần Thị Tường Vy - Từ Dạ Linh - Trần Thị Huê - Võ Ngột
Tác phẩm "Người Thắng Trận" (Lụa, 50cm x 70cm, 2022) của họa sỹ Đặng Mậu Tựu
HIẾU TRAI
Ký ức đồng hoang
cời ký ức quê mình ruộng đồng heo hút
hoa súng nở, tròng trành xuồng ba lá
cấy lúa, chạy cù xúc tép, nhổ năn
vắt vẻo lưng trâu đầu trần nắng hát
hàng dừa làm duyên chải mây xanh
gió dọc trong nhà trống huơ trống hoác
cha chống cằm kết tràm gá tạm ở
chị khuấy hoàng hôn, gói bánh dừa, chặt cà bắp
đờn kìm ai ngân tím khúc sông trôi
thoảng hương bần hay nếp dẻo lừng thơm?
ngày giáp hạt, nhà mình ăn cơm độn khoai lang
dòng sông trưa khàn đục tiếng rao hàng
cuốc mướn, cấy thuê ủ ấp mùa cá chép
giòn đen ngày tháng
anh em mình lớn khôn theo lời ru của má
thương lời ru tím cả trời thơ
ghe bầu chông chênh
má ơi!
gió thổi từ đồng hoang...
VĂN CÔNG TOÀN
Vào thu
Tuổi nào cho mùa thu chín tới
Khi nắng vờn quanh đỉnh sương mù
Mây gió vời xa vòng tay với
Lá vàng trải ngập cõi vào thu
Ai đứng trông mùa thu mắt biếc
Ánh lung linh mấy nhịp cầu vồng
Ta về khoác áo vầng trăng khuyết
Cả trời thương nhớ vẫn chờ mong…
ĐOÀN TRỌNG HẢI
Lặng lẽ bến chờ
(Viết cho Cảnh)
Có những ngày gió mưa anh về
Nơi mắt em thắp lửa
Có những ngày nắng reo anh về
Nơi tóc em làn gió trời cao
Và kí ức ngọt ngào
Biếc xanh trong tâm hồn phẳng lặng
Bờ vai em mòn theo năm tháng
Đôi mắt đen huyền leo lẻo những miền xanh
Bàn tay dịu dàng ve vuốt cô đơn
Em hát khúc yêu thương
Đêm gầy canh trắng
Từ ngôi nhà ủ đầy lửa ấm
Từ con đường thao thức bước chân
Em như người gác đền thiêng
Canh giữ cho anh chốn bình yên
Mặc biển đời sóng gió…
Anh đi bên đời em
Có khoảnh khắc nào vô tư như gió?
Em vẫn mãi hát khúc yêu thương
Có khoảnh khắc nào hiểu nỗi niềm sâu trong mắt?
Thời gian là những chuyến xe
Anh mãi đi xuôi chưa một lần về ngược
Em lặng lẽ bến chờ kí gửi những niềm tin
Hạnh phúc - nỗi buồn trên cánh cửa đời khép mở.
NGUYỄN NGỌC HẠNH
Cài đặt
Cài đặt giờ báo thức
Không giờ đêm ba mươi
Nghe đồng hồ thổn thức
Mà sao lòng chơi vơi
Đêm vẫn chưa trôi qua
Cứ dùng dằng nấn ná
Mắc nợ đời chưa trả
Cây kim trôi chậm dần
Mình mắc nợ trần gian
Cài đặt vào dâu bể
Câu thơ đành lỗi vần
Nên một đời chậm trễ
Ôi ngày qua tiếc nuối
Ôi đêm qua bồn chồn
Kim đồng hồ thân xác
Quay không kịp mùa xuân
Biết cài đặt vào đâu
Cho tròn vo số phận
Thà cứ trôi chậm dần
Qua một thời lận đận…
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Đốt lửa tìm nhau
Hồng hoang lại là thuở nào
hàng triệu triệu năm về trước
là thuở em chưa biết yêu anh
em chưa thấy đất trời không có thực
cái thuở anh chưa biết yêu em nồng nàn
chưa biết nắm tay em ôm vào lòng
trong đêm dài vô tận
hồng hoang triệu triệu năm quá khứ
mây lửa hoành hành không hề ngưng nghỉ
không có trái tim anh rung động
không có trái tim em bồi hồi
đốt lửa tìm khuôn mặt nhau
không tiếng nói nào được cất lên
đại dương cảm xúc
hạnh phúc đời em
trộn lẫn hồng hoang cổ tích
TỪ DẠ LINH
Cho giấc mơ hoa gạo
Ta thả nhớ về miền em, ná thở
Khúc đồng dao bỡ ngỡ, bóng trăng chao
Em từng hát về mùa hoa gạo
Đỏ đường làng, đỏ cả giấc chiêm bao.
TRẦN THỊ HUÊ
Nhặt
Bước chân nhẹ tách đời ra khỏi dòng sông
Không đủ đồng tiền để gom một ngày ở trọ
Quán trọ lợp ngói không bằng nhau
Giá rẻ gia tài người giàu không có
Bên lề hoa ty gôn nở
Thanh sắc muốn viết tên loài hoa
Chiếc váy ngồi lên cạnh tiết tấu
Giản đơn tập em làm người mắc nợ
Thác mùa hạ khô
Em tìm bóng giữa ngày
Ẩn sâu trong lá
Bánh xe đông cứng mùa thu.
Em tách không bầu trời ra ngoài dòng sông
Nhặt!
VÕ NGỘT
Ngày mùa
Trăng trải chiếu - cánh đồng rúc rích mùi rơm mới
nắng gió mồ hôi nhuộm hạt gạo trắng thơm
Chợ làng họp lúc tinh sương
con cá con tôm còn tươi mầu đất
Mùa màng tất bật
mây trời lẫn vào tóc mẹ
hoàng hôn choạng vạng bóng cha
Chân mây ì ầm sấm chớp gọi mưa
cỏ mật tươi non nhú bầu sữa ngọt
chuồn kim khâu vá dọc bờ mương
Hương nếp hương cau rập rình rấp ngõ
bầy sẻ ríu ran tha nắng về xây tổ
cốm xanh gói mở… lá sen xanh
Chuông chiều ai thả trôi trên sóng
khói bếp vấn vương đến nao lòng.
(TCSH46SDB/09-2022)
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về