Nguyễn Man Kim - Nguyễn Đức Dũng - Hà Duy Phương - Phạm Thị Ngọc Thanh - Lại Đăng Thiện
Tác phẩm "Mẹ thiên nhiên" (Drawing - màu nước - mix technique 2011) của HS Nguyễn Thị Lan
NGUYỄN MAN KIM
Ý nghĩ
hướng mặt trời đi tới
tia nắng ngoảnh về cổ sơ
ở đó quanh năm nức mùi trái cấm
uống cạn đời nhau.
nỗi ám ảnh bất thường
tràn qua giấc trưa
nghe trong gió cánh chim vội vã
chạm bóng ngày rơi.
bỏ trần gian nhiễu lời
đam mê thế giới ảo
lạ tình
lạc ngoài vùng phủ sóng.
khoảnh khắc chia mùa
chơi vơi câu hát
ùa vào góc khuất cội già
men lá...
NGUYỄN ĐỨC DŨNG
Ghi chép 2 câu
Tóc thu rồi tôi sương mùa lên mắt
Giọt trăng cổ sơ mấy rằm cũng khuyết
Đường xa lá thả nhớ rừng vân vi
Dấu chân vừa xóa gió dời ai đi
Chiều trôi bóng chim ngậm lời chưa hót
Hồi ngực trong tim nhói gì thảng thốt
Vai đèo cây vẫy hồn mây nhớ nhà
Lòng thung mắt cuội mở tròn xoáy hoa
Tọa thiền dáng núi quán mình vô thanh
Dòng sông tưởng niệm bài ca thác ghềnh
HÀ DUY PHƯƠNG
Nỗi nhớ
trong đêm lạc loài nỗi buồn sinh đôi
tôi nhoài lên bóng tôi
lả mệt
thèm một vòng tay ôm lấy tôi từ những vỡ đôi
ngày qua - hôm nay
dẫu vòng tay không ôm nổi ngày mai
ngày mai - con sóng
mông mênh vô chừng
lòng tôi - biển đen
dạt trôi vùi lấp
tôi muốn ra đi không để lại gì
đời đã thừa bi lụy
có nỗi nhớ vùi chôn muôn nỗi nhớ
tôi ôm tôi run nhớ tiếng kinh cầu
hôm nay - ngày mai
trong ngóng chờ những vòng tay đổ gãy
tôi với bóng đời
sinh đôi
PHẠM THỊ NGỌC THANH
Ghi chép cũ
(1. Tôi sợ bóng mình)
Sợ con đường chỉ có nó và tôi cùng nhau lao đầu về phía dốc
Qua đồi trinh nữ chỉ còn thấy từng mảng gió đang bung như chiếc
vảy của con cá da ngà
Kẻ sống sót sau những ngày giông bão khốc tàn lại thấy cô đơn
hơn người đã nằm yên dưới mộ
Những cơn gió tâm thần gào rú phía không nhau
(2. Tôi sợ những vết thương cũ)
Đêm cứ bập bùng thổi từng chạng vạng về phía chiều sâu
Thấy từng mảnh ký ức đa màu nằm yên tự vấn
Khoảng hạnh phúc chỉ vừa một chiếc giường, 2 chiếc gối,
một chiếc chăn đủ đắp
Những quả đợi chờ hành hạ mình bằng cái chết tươi non
(3. Cùng tồn tại)
Thế giới ảo chỉ tồn tại được khi có điện
Khi có những kết nối hữu hình và những con chữ khô khan chọc
vào sâu đáy mắt
Ta tự huyễn hoặc bằng những ngôi nhà có hoa ngợp khắp
Sau cuộc tương tàn kẻ thoát chết là những người biết câm lặng
(4. Dự trữ)
Không có những cái rét cắt da cắt thịt thì đâu còn là mùa Đông
trọn vẹn
Những khuôn mặt đổi màu để nhát ma sự chai sạn chưa đủ ngày
đủ tháng
Nếu như có một cuộc đời thứ hai cho ta dự trữ
Thì có sá gì cơ man những lần sai
(5. Tàng hình)
Từng giác quan cứ rung lên như đám lá cuối chiều người ta chưa
kịp quét sau ngày chậm rãi
Bất giác rùng mình trước những đổi thay luân chuyển cũ càng
quá khứ bình yên
Những con chim biết đi tìm một nơi trú ngụ, những tảng đá biết thiền
Ta cuộn tròn trong ngày hôm qua. Tàng hình nỗi nhớ
( 6. Về đi)
Nỗi buồn không vơi đi như nhiệt độ về đêm
Thời tiết báo xấu những con đường không có hoa hướng dương vàng nở
Cô đơn rẽ lối phía ánh đèn màu lung linh phố thị
Nghe tiếng gọi vô hình nào đó
Về đi
LẠI ĐĂNG THIỆN
Chiều Xuân Giang
Viếng cụ Nguyễn Công Trứ
Lam Hồng xanh mãi lời ru
Quai đê lấn biển ngàn thu vọng về
Hồn quê mang nặng dân quê
“Quan trường ngất ngưởng khen che mặc lòng”
Thơ ông nghèn nghẹn núi sông
Nhân tình thế thái lệ đong khô đầy...
“Giáng - Thăng” ví như leo dây
“Chữ tai” khéo họa vạ lây chữ tài?
Xuân Giang - một thoáng chiều vơi
Rêu phong, cổ tích mộ người đa đoan!
Lập lòe hương khói dẫu tàn
Bút vung khí phách âm vang đất trời.
(SH307/09-14)
HOÀNG VÂN KHÁNH
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột