Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
Đảo Trường Sa - Ảnh: TL
ĐẶNG HUY GIANG
Hoàng Sa
Những chân trời sau lưng
Ngày tôi mười tám tuổi
Đêm đầy những dở chừng
Ngày vô vàn trôi nổi
Ăn, cũng trên đại dương
Ở, cũng trên đại dương
Tứ bề là bão tố
Ngủ, cũng trên đại dương
Thức, cũng trên đại dương
Tứ bề là thuốc nổ
Sống, cũng trên đại dương
Chết, cũng trên đại dương
Tứ bề là chiến trận
Trên con tàu không số.
Mà súng vẫn nối súng
Mà tàu vẫn nối tàu…
Tôi ngồi nhớ đời mình
Thuở binh nhì, binh nhất
Những chân trời sau lưng
Đã trở thành trước mặt
Ôi Hoàng Sa, Hoàng Sa!
NGUYÊN QUÂN
Hồi ức biển
Anh vẫn quen
ngồi chờ binh minh
lên từ Phương đông
như một thời chờ em thức giấc
biển biếc sóng là
món quà đầu tiên anh dâng tặng
với tất cả yêu thương
còn đọng lại trong tim
buổi sáng gã ngư dân
chuồi mình qua ngọn sóng
gắng gổ chèo ghe hái vạt nắng tinh mơ
bầy cá lộng khơi ném mình lên bầu trời chói nắng
mảng lưới chia ô đánh bắt cô đơn
anh thấy bóng mình
duỗi dài trên cát ẩm
dung dáng dã tràng tìm hạt ngọc tình yêu
biển bình minh hồi ức
tháng 10 động gió
anh vẫn nhớ em đến tận bạc đầu
dù biết bây giờ
vòng tay ngắn hơn ngọn sóng
chẳng níu được gì trên bãi bờ hoang
MAI VĂN HOAN
Đảo Cồn Cỏ
Cồn Cỏ ơi, Cồn Cỏ!
Tôi cứ nghĩ về anh
Một chấm nhỏ xa xanh
Giữa bốn bề sóng vỗ…
Có phải chăng thuở ấy
Anh là một chiến binh
Thương đất nước điêu linh
Bị quân thù giày xéo
Anh đã từng cầm giáo
Anh đã từng cầm gươm
Ngực mang đầy vết thương
Vẫn xông lên phía trước?
Phải anh là cánh chim
Bay từ nam ra bắc
Thu vào trong ánh mắt
Bao nước biếc non xanh
Rồi một sáng mùa xuân
Sà xuống đây nghỉ cánh
Ngắm sông dài, cát trắng
Ngẩn ngơ đến bây giờ?
Cồn Cỏ ơi, Cồn Cỏ!
Tôi cứ nghĩ về anh
Một chấm nhỏ xa xanh
Giữa bốn bề sóng vỗ…
Cửa Việt, 29/4/2013
NGUYỄN MIÊN THẢO
Đọc bài thơ tình của bạn trong thư viện
(Tưởng nhớ T.K)
Ngồi đọc bài thơ tình của mày trong thư viện
“Nỗi buồn xưa hóa đá nửa đời tôi”
Dấu vết nào còn in trên sóng biển
Mày đi rồi từ thuở tuổi hai mươi
Mày ra đi trên con thuyền Tổ quốc
Mày hy sinh hơn cả anh hùng
Quân xâm lược thời nào chẳng có
Từ Hoàng Sa - phút cuối cùng - mày mơ về một dòng sông
Dòng sông Hương mấy mươi năm vẫn đợi mày về
Người con gái vẫn đang ngồi xõa tóc
Người mẹ hiền vẫn mong ngày sum họp
Sao mày đi biền biệt không về
“Vườn đã cũ chim muông về họp tổ
Hót rất buồn đón những sáng thu phai”
Khu vườn cũ vẫn in hình bóng mẹ
Chim vẫn đi về, mày đang ở nơi đâu
Tao đã khóc viết bài thơ tiễn biệt
Hơn ba mươi năm không bến không bờ
Phút cuối cùng mày đứng chào Tổ quốc
Tao chạnh lòng viết lại mấy vần thơ!
Rằm tháng Bảy-Mậu Tý-2008
PHAN VĂN CHƯƠNG
Núi
Áo sương
núi non lồ lộ
hồn nhiên cao lớn
kiệt tác Âu Cơ giấc mơ Lạc Long Quân
ngày xa nhau chàng nói vú núi dòng máu đất mẹ
long mạch nuôi trăm con nên người
tầng tầng vỉa quặng phi vật thể
đào sông xây núi
truyền thuyết Sơn Tinh
năm mươi con giúp mẹ trấn thủ đỉnh biên thùy
năm mươi con theo cha ra biển Hoàng Sa Trường Sa
trấn thủ lãnh hải
An Tiêm trồng dưa hấu
sóng mang về đất liền biếu vua cha
áo sương
vọng phu
đảo nhỏ đảo lớn hồn nhiên vú núi
biển thủy triều Bạch Đằng
cọc cắm sông
cuồng say
rừng biển dữ dội
núi
nỏ thần cương cung
thèm truyền đời
nghìn năm sau vẫn khát
hơn một lần Mỵ Châu nhẹ dạ với Trọng Thủy
làn dân ca thăng trầm tấm thân chữ S.
13/11/2012
PHẠM XUÂN PHỤNG
Hổ phách
đêm Cửa Việt biển hiền hòa sóng vỗ
trăng hiền minh soi sáng mặt người
cát hiền dịu ôm bàn chân đang lạnh
gió hiền lành chạm khẽ vào môi
đêm Cửa Việt trăng lên đồi gió
lá phi lao xao xác điệu ru tình
cát mặn níu chân người lạc bước
biển cồn cào khao khát
sống rung rinh!
(SH295/09-13)
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn